34
Bình minh  đến, ánh nắng chiếu  căn hộ thô, hắt lên lưỡi d.a.o một màu vàng kim.
Dưới lầu, tiếng còi cảnh sát vang lên. 
   đàn ông  bỏng đang thoi thóp. Phát hiện trong mắt  lộ  ánh  may mắn như " cứu ".
 cúi  xuống,  với : "Cảm ơn , vì   cho  những điều ."
Trong mắt  đàn ông  bỏng lộ  sự kinh ngạc lớn hơn, dùng giọng yếu ớt : "... Không  cả! Không  cả!"
 tiếp tục : "Đặc biệt là câu đó."
"Mạng    tự tay trả ."
Trên mặt  đàn ông  bỏng bỗng tràn đầy hoảng loạn. 
Ngay  đó,   thể tin    n.g.ự.c .
Ở đó  cắm con d.a.o trong tay .
35.
Điều   ngờ đến là  đầu tiên xông   là cảnh sát Lương.
Anh  dùng ánh mắt phức tạp quan sát tình hình trong phòng,  đó đỡ   xe cảnh sát, phóng nhanh nhất  thể đến bệnh viện.
Trong xe, chỉ  hai chúng .
Trong lúc yếu ớt,  thều thào hỏi  : "Cảnh sát Lương,  tự vệ chính đáng,  cần   tù chứ?"
Cảnh sát Lương  im lặng một lúc lâu.
Rất lâu ,   mới lên tiếng: "Cô  bọn họ bắt cóc thật ?"
  khổ lắc đầu: "Chứ  nữa?"
Cảnh sát Lương   qua gương chiếu hậu: "Cô  chắc là   chủ động tìm đến bọn họ ? Ví dụ như để báo thù cho cha cô?"
"Đùa hả,  xác định bọn họ là hung thủ bằng cách nào cơ chứ? Với ,    điên đến mức đó."
 hằn học đáp trả một câu, giọng quá lớn,  động vết thương,  kìm  rên rỉ một tiếng.
Ai ngờ cảnh sát Lương   tiếp: "Ở đây chỉ  hai chúng ,   ghi âm , cô yên tâm ."
 lườm  , cuối cùng đáp : "Đừng đoán mò nữa."
Suốt quãng đường, tiếng gió rít gào. Cho đến khi xe cảnh sát dừng  cổng bệnh viện,   đỡ lên cáng, cảnh sát Lương mới dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm  cánh tay .
 nghi hoặc   .
Anh   theo cáng, châm một điếu thuốc, bỗng nhiên cũng  khó hiểu hỏi một câu: "Cô    đời ,   thích đua xe    bắt  lái xe gì ?"
 đờ  , nhớ  lời  của thằng nhóc ngông cuồng  diễn đàn trinh thám cách đây hơn một tháng.
Theo ánh mắt của cảnh sát Lương,   về phía chiếc xe  xa đó.
Xe cảnh sát.
Vậy nên,   chính là Lương Giới?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dau-truong-toi-ac/chuong-10-full.html.]
 ho khan, giọng  khó khăn: "Cảnh sát Lương..."
" cứ nghĩ  thế cô sẽ từ bỏ việc điều tra. Thật  ngờ  để cô vô tình gặp ."
 nhạy bén nhận  sự xin  trong giọng điệu của cảnh sát Lương, vội vàng : "Vậy nên bộ dạng  của  là do  mà  đúng ? Anh  chịu trách nhiệm đúng ? Anh còn tiết lộ thông tin cảnh sát, ..."
"Biết   ."
Cảnh sát Lương  tại chỗ,  khi đối mắt với ,    , vẫy tay với ,  bước  ánh bình minh.
"Tự vệ chính đáng,  sẽ tranh đấu cho cô."
36
Mấy ngày , khi vết thương của  vẫn  lành   tin tức về việc  tự vệ chính đáng.
Tuy nhiên,  báo chí, cũng chỉ là một bản tin ngắn gọn về việc nữ nạn nhân trong lúc nguy cấp  nhanh trí trốn thoát, xem như là để bảo vệ quyền riêng tư.
Khoảng một tháng ,  xuất viện.
Người đến đón  là cảnh sát Lương.
Anh   mặc quân phục cảnh sát mà  bằng chiếc xe riêng của , chở  về nhà. 
Trên đường, cảnh sát Lương hỏi  về dự định  .
 nghĩ một lúc,   sẽ sống  thôi. 
"Căn bệnh đó thì ? Thế nào ?" Cảnh sát Lương bình thản hỏi .
"À ừm..." Năm đó cha   kể cho  một ví dụ.
Ông  : "Tần Ấu,  thế giới ,   nhiều , dị ứng với  nhiều thứ. Xoài, lúa mì, bia, thậm chí là  khí. Họ dành cả đời để cố gắng hòa giải với những kẻ thù truyền kiếp định mệnh  để  thể sống một cuộc đời hòa thuận. Con  nhớ, nhất định  như thế. Người dị ứng phấn hoa, tuyệt đối  ngăn cản họ sống giữa hương hoa."
Cảnh sát Lương  xong, nghiền ngẫm một lúc, mới : "Tốt lắm."
Thế là chúng    gì nữa, im lặng lắng , tiếng ca trong xe bay bổng.
Đó là một bài hát "Chim Bồ Câu Trắng" của Ngũ Bách.
Hãy bay , bay giữa trời cao. 
Hãy thổi mạnh , gió vô tình. 
 sẽ  sợ hãi, cũng chẳng cần yếu hèn. 
Con đường lang bạt,  tự  bước . 
Đó là một sự kiêu hãnh, sự phóng khoáng  ánh mặt trời. 
Mây trắng lướt qua  chân . 
Bóng hình khô gầy, gương mặt tiều tụy. 
Vẫy cánh,  ngoảnh đầu .
Dù mang theo vết thương vĩnh viễn. 
Ít nhất  vẫn còn tự do. 
…
- Hết -