Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 107: Bảng Thiên Kiêu
Cập nhật lúc: 2025-07-21 04:41:08
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Tranh một bên, lặng lẽ quan sát Mạc Tinh đang lớn như điên, đó tâm tình cũng dần định .
“Tiểu , cảm ơn ngươi nhé.” Mạc Tinh vỗ mạnh một cái lên vai Vân Tranh.
Nàng nghiêng đầu liếc bàn tay to đang đặt vai , mím môi, lộ vẻ bất đắc dĩ, dùng hai ngón tay gạt nhẹ tay .
“Không gì.” Vân Tranh nhàn nhạt đáp.
Mạc Tinh bàn tay lấm lem bùn đất in dấu vai Vân Tranh, đồng tử co , sắc mặt lộ vẻ hổ: “Xin , cố ý!”
Vân Tranh mỉm : “Ta là ngươi cố ý.”
Nếu Mạc Tinh cố ý, thì nàng chẳng ngại tay dạy cho một trận !
“Ta mang theo linh thạch, đền nổi áo cho ngươi. Hay là… để hộ vệ cho ngươi một thời gian nhé!” Mạc Tinh áy náy đề nghị: “Ta thấy ngươi chỉ là đại linh sư ngũ giai, chỉ một …”
“Hộ vệ?” Vân Tranh nhướn mày, chút ngạc nhiên.
Một bộ quần áo đổi một thiên tài tuổi trẻ thiên phú xuất chúng tình nguyện hộ vệ cho nàng ?
Phiêu Vũ Miên Miên
Đừng nàng tin, mà cho dù ngoài cũng chẳng ai tin nổi.
nàng thấy tò mò, đang định gì.
“ .” Mạc Tinh gật đầu .
Thấy , Vân Tranh cũng quanh co, thẳng thắn : “Được, thì ngươi hộ tống đến Thánh Đô.”
Mạc Tinh chẳng hề tỏ bất ngờ, ngược bình tĩnh đến kỳ lạ như thể đoán từ lâu.
Hắn hỏi: “Tiểu , ngươi tên gì ?”
Vân Tranh đáp: “Ta tên là A Vân, ngươi cứ gọi là .”
“Cái tên của ngươi vẻ... thanh tú quá đó.”
Vân Tranh: “……”
Từ đó về , Vân Tranh và Mạc Tinh cùng lên đường tới Thánh Đô.
Suốt chặng đường , bất cứ khi nào gặp nguy hiểm đều do một Mạc Tinh giải quyết, Vân Tranh gần như cần tay.
Mạc Tinh mạnh!
Vân Tranh ước đoán tu vi ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Linh Hoàng.
Chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thực lực như …
________________________________________
Ba tháng .
Thánh Đô.
Nghe Thánh Đô trải dài lãnh thổ của một đại quốc, rộng lớn, hưng thịnh, linh khí vô cùng nồng đậm. Tại đây, cường giả Linh Vương khắp nơi, Linh Hoàng cũng ít, đến cả Linh Tông cũng thể bắt gặp thường xuyên!
Thánh Viện ở phía bắc Thánh Đô, chiếm gần một phần ba diện tích đô thành.
Đông Châu Thánh Đô, ngoài các siêu cường quốc , chính là nơi tài nguyên tu luyện phong phú nhất — là vùng đất trong mơ của bao tu luyện giả.
________________________________________
Lúc —
Tại trạm kiểm soát ngoài cổng Thánh Đô.
Từng cỗ xe ngựa linh thú nối đuôi tiến thành.
Người trong xe, phận giàu thì cũng quý!
Chỉ còn mười ngày nữa là Thánh Viện bắt đầu tổ chức khảo hạch tân sinh, vì thế thiên tài và cường giả từ khắp nơi đổ về, khiến nơi đây càng thêm náo nhiệt.
Cách đó xa, một ngọn đồi nhỏ, hai thiếu niên đang .
Thiếu niên áo trắng dung mạo tinh xảo như tranh, giữa chân mày hiện rõ vẻ tùy ý và cao ngạo, khóe môi mang theo ý nhàn nhạt, nhưng nếu kỹ sẽ thấy đáy mắt nàng vô cùng lãnh đạm.
Thiếu niên áo đen ngũ quan rõ ràng, dáng vẻ đoan chính, tuấn tú. Bên mắt còn một nốt ruồi son màu nâu nhạt, khiến dung mạo thêm phần ôn hòa.
Mạc Tinh hếch cằm, : “A Vân, chút nữa thể cùng ngươi , vì tín vật thông quan.”
Vân Tranh tiếc nuối thở dài, ngước mắt Mạc Tinh: “Vậy , Mạc Tinh, sẽ nhớ ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-107-bang-thien-kieu.html.]
Mạc Tinh những cảm động, ngược còn phá lên: “Ha ha ha! Không ngờ A Vân ngươi cũng mấy câu sến súa như !”
Vân Tranh: “……”
“Đi nhanh .” Mạc Tinh thúc giục.
Ánh mắt nàng lướt qua , lóe lên vẻ khó đoán, môi khẽ nhếch lên: “Vậy hẹn gặp nếu duyên!”
Mạc Tinh ánh mắt tưởng như thể thấu lòng cho chột — nàng... chắc chứ?
Không thể nào, nàng thể ?
Chẳng qua chỉ là một thiếu niên bình thường tham gia khảo hạch thôi mà…
Nhìn bóng dáng mảnh mai của Vân Tranh ngày càng xa dần, Mạc Tinh khẽ nhíu mày, bỗng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm như nuối tiếc.
Thực , từ đầu tiên thấy ánh mắt nàng, đoán nàng đang tới Thánh Đô!
Trước đó ngỏ ý hộ vệ là vì thật sự còn lấy một viên linh thạch tài vật nào , mà trở về Thánh Đô để tham gia khảo hạch, đành "bám đuôi" nàng.
Tiện thể cảm ơn nàng giúp đỡ, cũng xem như đền đáp bằng cách hộ tống nàng đến tận ngoài thành Thánh Đô.
Ai…
Không ngờ ba tháng đồng hành, thật sự thấy A Vân là một tệ. Chỉ tiếc là tu vi yếu một chút.
Không hiểu vì , hơn ba tháng trôi qua, tu vi của A Vân vẫn mãi dừng ở đại linh sư ngũ giai, tiến lên chút nào. Điều khiến sốt ruột cho nàng.
Tu vi thấp như , nếu gặp mấy thiên tài kiêu ngạo , sợ rằng nàng sẽ chịu ít khổ sở!
Mạc Tinh thở dài một . Sau khi trở Thánh Đô, sẽ tìm cách nhờ giúp đỡ, nhắn nhủ những thiên tài đó đừng gây khó dễ cho nàng.
Chỉ là —
Sau mới phát hiện, ý nghĩ lúc đó của thật ngu ngốc!
Vì chỉ đang che giấu, mà nàng che giấu còn sâu hơn gấp bội !
________________________________________
Vân Tranh theo một đoàn xe ngựa, xếp hàng lâu mới Thánh Đô.
Ngay khi bước chân thành, nàng liền cảm nhận rõ rệt linh khí trong khí nồng đậm gấp mấy bên ngoài, khiến cả như thanh lọc.
“Lần Thánh Viện chiêu sinh cạnh tranh dữ dội lắm! Ngươi ? Cả xếp hạng 13 bảng Thiên Kiêu – Mộ Dung Trần – cũng đến tham gia!”
“Mộ Dung Trần á?” Có kinh ngạc thốt lên.
“Còn thiếu chủ Úc gia nước Bạch Hổ nữa! Nghe đột phá đến Linh Hoàng nhị giai, mà mới chỉ 21 tuổi thôi!”
“Thiên phú cỡ đó, đúng là khiến ngước !”
“Cửu công chúa Nam Cung Thanh Thanh nước Chu Tước, Phong Hành Lan nước Bạch Hổ, Thái tử Đông Phương Cảnh Ngọc nước Thanh Long, còn cả các thiên tài của những đại quốc khác nữa, ai ai cũng là đỉnh cao trong đỉnh cao. Người từ các quốc gia trung đẳng tiểu quốc đến đây chỉ là để nền thôi!”
“……”
Vân Tranh mới thành thấy những lời bàn tán xôn xao xung quanh.
Nàng nhíu mày kinh ngạc: “Thiên Kiêu Bảng là gì ?”
Vì tò mò, nàng bước đến bên một đại hán đang bàn luận rôm rả, lễ phép hỏi: “Xin chào, cho hỏi Thiên Kiêu Bảng là gì ?”
Nghe , đại hán lập tức kích động : “Ngươi chắc đến từ quốc gia cấp trung nhỉ? Thiên Kiêu Bảng là nơi tập hợp các thiên tài đến từ đại quốc, siêu cường quốc và cả học viên của Thánh Viện.”
“Bảng tổng cộng một trăm ! Những ai thể lọt đều chỉ mạnh mà thiên phú cũng xuất sắc! Người xếp hạng 100 cũng là Linh Hoàng ngũ giai !”
Vân Tranh hỏi tiếp: “Vậy đầu bảng thì ?”
“Là Linh Quân nhất giai!” Đại hán với vẻ đầy tự hào. “Chính là Lam Vô Trần! Nhiều năm qua vẫn luôn giữ ngôi vị đầu bảng, ai thể lay chuyển!”
“Linh Quân nhất giai…” Vân Tranh lẩm bẩm.
Đại hán bổ sung: “Chỉ cần đến 50 tuổi thì đều thể bảng!”
Tu vi chia các cấp: Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tông, Linh Quân, Linh Đế!
Mà Linh Quân… là một cảnh giới cao!
Nghe đến đây, Vân Tranh những cảm thấy nhụt chí, ngược trong đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt … rực rỡ đến chói mắt.
— Đây mới là nơi nên đến! —