“Thể tu ?”
“Không thể nào! Một cô gái da trắng mịn màng như mà là thể tu? Nói sợ rụng cả răng chắc?” Có kẻ khẩy châm chọc.
lời dứt, vả mặt ngay lập tức.
Trên màn hình tinh thạch, thiếu nữ áo đỏ một tay xách một thiếu niên, ném thẳng lên sườn núi đá.
Rầm!
Cả một mảng sườn núi nhỏ sập xuống. Hai thiếu niên ném đều đá vụn đè lên, đau đến kêu rên thảm thiết.
Toàn bộ quá trình, Vân Tranh hề dùng linh lực, chỉ dựa sức mạnh thuần túy của cơ thể.
Trong ánh mắt kinh ngạc của , Vân Tranh nhếch môi , nụ tà mị như chẳng để tâm. Thế nhưng, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như vực sâu tuyết sơn, chỉ cần cô liếc qua cũng thấy rét run khắp .
Cô nâng bàn tay thon dài, chỉ bốn thiếu niên còn đang c.h.ế.t lặng.
Giọng dịu dàng, nụ ngọt ngào:
“Đến lượt các ngươi.”
Nụ của cô đến nao lòng, nhưng trong mắt bốn thiếu niên, lúc cô chẳng khác gì một tiểu ma nữ hung ác.
Cười càng ngọt, tay càng tàn nhẫn.
Bốn thiếu niên lập tức vận linh lực, đồng loạt tung tuyệt chiêu tấn công:
“Lưu Quang Kiếm Vũ!”
“Thái Ất Chưởng!”
“Hải Lang Trảo!”
“Bất Bại Trảm!”
Bốn Linh Hoàng trung giai xuất chiêu liên tục, kiếm quang đao ảnh rực rỡ, công kích dồn dập như sóng trào, thế tới vô cùng mãnh liệt.
Cách đó xa, Mộ Dận thấy Vân Tranh vây công thì sắc mặt khẽ biến, tim như nhảy lên, định lao đến giúp đỡ thì—
Phanh!
Vân Tranh tung một cú đá ngang n.g.ự.c một thiếu niên, lập tức hất bay ngoài năm trượng, ngã xuống đất phun một ngụm m.á.u tươi.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nhanh như chớp, nắm đ.ấ.m của Vân Tranh lượt giáng xuống ba còn , mỗi một cú đ.ấ.m nặng như nghìn cân, khiến bọn họ cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn.
Chỉ một lát , tiếng rên rỉ vang lên khắp bãi cỏ. Phần lớn những thiếu niên cô hạ gục mặt mũi sưng vù, rên hừ hừ dậy nổi.
“Đừng đánh nữa, nhận thua!”
“Cô nãi nãi, chúng sai , dám chọc cô nữa!”
Ai nấy mặt mày đưa đám, suýt nữa quỳ xuống cầu xin.
Ngay cả Mộ Dận cũng cô với ánh mắt ngạc nhiên. Hắn cô lợi hại, nhưng ngờ bạo lực đến thế. Dung mạo xinh như mà tay chút lưu tình.
Nếu đổi là những cô gái thích dáng, chắc chắn họ sẽ còn để ý đến dáng vẻ khi chiến đấu, còn Vân Tranh thì… chỉ đánh!
Vân Tranh tới gần một thiếu niên mặc áo cam đang co quắp rên rỉ. Cậu thấy cô tới liền hoảng sợ, lập tức ôm đầu, co như con tôm luộc:
“Cô nãi nãi, đừng đánh … Ta nhận thua, sẵn sàng giao nộp tiểu viên cầu, đừng đánh nữa…”
Khóe miệng Vân Tranh giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-122-tich-phan-dung-dau-bang.html.]
Cô đáng sợ đến ? Hơn nữa, cô cũng định đánh nữa.
“Các ngươi tự giao tiểu viên cầu , sẽ tha, đánh nữa.” Vân Tranh .
“Không !” Một kẻ cứng đầu hét lên.
“Vậy thì cứ thử xem các ngươi chạy !” Vân Tranh mỉm , khuôn mặt xinh nhưng trong mắt bọn họ chẳng khác nào ác mộng.
Cô đúng là một tiểu ma nữ khoác lớp da dê, bề ngoài hồn nhiên đáng yêu, bên trong thì bạo lực khủng khiếp.
Chỉ cần thấy cô, bọn họ cảm giác xương cốt như gãy vụn. Từ bé đến giờ, đây là đầu tiên họ đánh đến đau tận xương tủy như thế .
Nghe cô sẽ tha nếu giao nộp, đám thiếu niên lập tức ngoan ngoãn đưa tiểu viên cầu , khuôn mặt cực kỳ cung kính như đang dâng bảo vật.
Chỉ trong chốc lát, họ đều biến mất khỏi bí cảnh, trở bên ngoài.
Sau khi ngoài mới nhận , thì họ thể tự bóp nát lệnh bài để rời , cần sợ Vân Tranh đến mức giao nộp. … bọn họ liệu thể kịp bóp nát lệnh bài tốc độ của cô ?
Bên ngoài, những đang theo dõi qua màn tinh thạch đều rơi trầm tư.
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của đám thiếu niên loại, chẳng giống như giả vờ.
Có kẻ vẫn tin, cố ý hỏi một thiếu niên mặc áo cam đánh bầm dập:
“Các ngươi giả bộ ? Vân Tranh chỉ mới vài cú đ.ấ.m mà dọa các ngươi nông nỗi ? Hay là vì các ngươi mê sắc mà cố tình nhường cô thắng?”
Thiếu niên áo cam và mấy khác trừng mắt như kẻ ngốc:
“Nếu tin, chờ cô ngoài, ngươi tự thử nắm đ.ấ.m của cô xem. Bảo đảm ngươi sống chết!”
“ ! Bị đánh các ngươi, là bọn !”
“Thích thì khiêu chiến !”
Cả đám phẫn nộ phản bác.
Người đặt câu hỏi thấy bọn họ tức giận đến , những khuôn mặt sưng phù , bèn hổ gãi mũi gì thêm.
Lúc , một tiếng ồn ào vang lên.
Trên màn hình tinh thạch, bảng xếp hạng tích phân hiện . Cái tên đầu vốn là Phong Hành Lan thế bằng—
Vân Tranh!
Hai chữ vàng rực rỡ, sáng chói lóa.
Điểm tích phân của Vân Tranh là 437 điểm, bỏ xa hạng nhì Phong Hành Lan (305 điểm) gần 100 điểm.
Mộ Dận cũng nhảy lên hạng 8, vượt qua Thái tử Đông Phương Cảnh Ngọc của Thanh Long quốc, đạt 218 điểm.
“Sao thể như ? Một cô gái lên Linh Hoàng nhất giai mà vượt qua cả Phong Hành Lan, đầu bảng tích phân ?”
“Thật khó tin! Với thực lực thấp như mà đạt thành tích , đúng là quá lợi hại!”
“Còn Mộ Dận nữa, thể vượt qua cả Thái tử Đông Phương Cảnh Ngọc…”
“Quả thật hai là hắc mã lớn nhất! Phải bảng xếp hạng tích phân đây đều do các siêu cường quốc chiếm giữ. Một là con cháu đại gia tộc, một chỉ là hậu bối tiểu quốc, mà chen top đầu.”
Trong đại sảnh, Mộ Phi – gia chủ Mộ gia – ngây .
“Mộ lão đứa con thật giỏi. Mới mười bốn, mười lăm tuổi tương lai xán lạn như !” Gia chủ Tiêu gia của Nam Quốc chắp tay chúc mừng, kéo Mộ Phi trở về thực tại.
Không ít quyền quý khác cũng tới phụ họa chúc mừng.
Mộ Phi phần kịp thích ứng. Đứa con ba thường bướng bỉnh , ngờ ngày ông nở mày nở mặt.
Trong lòng ông bất giác dâng lên niềm vui, ngay cả thành kiến với Vân Tranh cũng phai nhạt nhiều.