Thế nhưng, ngay khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh thoáng hiện vẻ chán nản,
Trong lòng họ đồng loạt nghĩ:
Thất bại ?
Không hiểu , trong lòng bọn họ chút… tiếc nuối.
Phi phi phi! Cả đám lập tức phủi bỏ ý nghĩ kỳ quặc .
Mẹ nó, đây là đầu tiên cô luyện đan, thể thành công ngay ? Hơn nữa giờ cô chẳng hề luyện đan cơ mà!
Tuyệt thế thiên tài cũng thể đầu luyện đan thành công, huống chi chỉ trong hơn hai giờ đồng hồ.
Không thể nào! Tuyệt đối thể!
ngay đó—
Một giọng thanh lãnh, dễ , còn pha chút u oán vang lên:
“Thất bại , đúng là đả kích lòng tự tin của quá… Chỉ luyện mười viên Huyền Nguyên Đan, hỏng mất một nửa.”
Mọi : “!!!”
Viện trưởng Tống Cực: “!”
Năm vị phó viện trưởng và Bách Linh: “!”
Dung Thước thì chỉ khẽ , ánh mắt đầy đồng cảm.
Tranh Nhi nhà vốn là thiên phú dị bẩm.
Sau khi hồn, một kinh hãi kêu lên:
“Ngọa tào, nàng cái gì?!”
“Hình như nàng … hỏng một nửa…”
“Hỏng một nửa thì ?”
“Trọng điểm hỏng một nửa! Trọng điểm là… nàng thật sự luyện đan dược!”
“Thật sự luyện thành ? Véooo một cái, đang chứng kiến mới luyện đan nhanh nhất Đông Châu ?!”
Người bên cạnh đang ngơ ngác liền giơ tay véo mạnh một cái.
“Á á á! Đau!”
Cả khán đài đều c.h.ế.t lặng.
Không ít thiếu niên, thậm chí nam tử, nữa thiên phú và nhan sắc của Vân Tranh chinh phục. Trong mắt họ, ánh ngưỡng mộ lấp lánh như .
“Quá lợi hại! Cô chính là nữ thần của ! Sau nhất định cưới một vợ như thế!” – Một thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi kiên quyết .
Không ngờ, dứt lời ăn ngay một cú đá của cha .
“Thằng nhóc thúi, chỉ bằng mày cũng đòi cưới một như thế ? Mơ con!”
Pha “phản dame” chí mạng đến từ chính phụ!
________________________________________
Một đầu các gia tộc, thế lực lớn cũng bắt đầu tính toán.
Nếu thể cưới một nữ tử thực lực, tinh thông ngự thú và luyện đan, con dâu hoặc thất… thì quá .
Rốt cuộc, nhân tài như cực kỳ hiếm.
Chỉ tiếc, phận của Vân Tranh quá thấp – thấp đến mức còn chẳng bằng tỳ nữ trong các gia tộc lớn.
Làm chính thê thì , nhưng nếu nạp thì quá tuyệt.
Nếu Vân Tranh những suy nghĩ , chắc chắn sẽ lạnh mắng thẳng: là một lũ ngu!
Cái gì mà cưới ? Chẳng lẽ nhà Dung Thước xứng chắc?
Địa vị càng cao, càng quyền định đoạt phận khác. Nếu phục, chỉ cách mạnh lên, mạnh đến mức khiến tất cả cúi đầu xưng thần.
________________________________________
Trong một đại điện của Thánh Viện
Quân Phương cũng sững sờ câu của Vân Tranh.
Cô … thật sự luyện thành ?!
Lâu Phượng Tiên mỉm :
“Quân Phương, tiểu nha đầu mới luyện thành một nửa thôi, ông mắng nàng ?”
Quân Phương , gương mặt già nua thoáng hổ. Lời châm chọc của Lâu Phượng Tiên khiến ông nghẹn lời.
Với thiên phú như thế , ông nỡ mắng?
Trước đó, chỉ vì một hành động kỳ quái của Vân Tranh mà ông từng kiềm buông lời trách mắng. bây giờ , từng việc nàng đều căn cứ rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-134-lai-bi-va-mat.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghĩ tới chuyện từng mắng nàng, chính ông cũng ngượng chín mặt.
Qua một ngày quan sát, Quân Phương phát hiện Vân Tranh bề ngoài lười nhác, nhưng thực chất vô cùng thù dai, thù tất báo.
…
Ông vẫn thu nàng đồ ! Đây đúng là một hạt giống hiếm . Nếu dạy dỗ bài bản, thành tựu con đường luyện đan của nàng chắc chắn sẽ vượt xa ông nhiều .
Năm xưa, chính ông cũng mất hơn một năm mới miễn cưỡng luyện nhất phẩm đan dược.
Dù nàng chọc ghẹo trả thù đôi chút, ông cũng cam lòng.
Thiên phú luyện đan của Vân Tranh, đúng là đáng c.h.ế.t mê !
Quân Phương xòa, liếc Lâu Phượng Tiên, Nam Bá Thiên và Tiêu Hứa Mặc, ánh mắt lộ rõ vẻ lấy lòng.
Ba lập tức nhận ý đồ của ông.
Nam Bá Thiên quát to:
“Chậm ! Ngươi đừng hòng. Lần tuyệt đối nhượng bộ. Muốn tranh tử với ? Hay đánh một trận với ?”
Quân Phương là luyện đan sư, thực lực đấu Nam Bá Thiên .
“Ờ… nghĩ còn thể thương lượng mà.” – Quân Phương đầy hy vọng.
Tiêu Hứa Mặc lập tức cắt ngang:
“Không thương lượng gì hết.”
Quân Phương cứng họng, ngượng ngập sang cầu cứu Lâu Phượng Tiên.
nàng giả vờ như thấy, chỉ chăm chú ngắm đôi tay trắng mịn của .
Cô Vô Lam cũng thản nhiên .
Quân Phương tức đến giậm chân:
“Được, lắm! Ta vốn cũng định đưa nàng Luyện Đan Viện!”
Nam Bá Thiên nhướng mày:
“Ý ông là ?”
Quân Phương kiêu ngạo ngẩng cằm:
“Hừ, thu nàng truyền tử, đích dạy dỗ!”
Bốn còn : “…”
Ở Thánh Viện, mười đầu mỗi kỳ khảo hạch quyền chọn sư phụ. nếu chọn phó viện trưởng, cần sự đồng ý của đó.
Từ tới nay, tử đều mơ phó viện trưởng thu truyền, vì đó là vinh dự chỉ dành cho thiên kiêu tinh .
Quân Phương chỉ mới thu ba truyền tử trong đời.
Nam Bá Thiên cau mày:
“Ai chẳng thu nàng truyền tử? Nàng sinh là cốt cách của đồ !”
Tiêu Hứa Mặc:
“, nàng là truyền của mới đúng!”
Quân Phương đỏ mặt:
“Không ngờ các ngươi cũng tính toán như ! Cứ tưởng các ngươi chỉ định nhận nàng viện , hóa ai cũng ôm tâm tư !”
Nam Bá Thiên khẩy:
“Là ông quá ngây thơ thôi!”
Ngay đó, ba tranh cãi ầm ĩ.
________________________________________
Lúc , Vân Tranh lấy mười viên Huyền Nguyên Đan từ lò . Năm viên đen thui thành dạng nàng đốt thành tro.
Cô cầm năm viên đan tròn trắng còn , ngẩng đầu hỏi:
“Năm viên Huyền Nguyên Đan tính là một lò chứ?”
Mọi cô, khóe miệng giật giật.
Ngươi hỏi thế, nó trả lời chắc?
Ngay đó—
Một giọng nghiêm túc vang lên:
“…Tính.”
Mọi : “……”
Mặt đau quá!