Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1368
Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:53:48
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám đông trố mắt sững sờ: "??!!"
Đây là đang dọa dẫm... và trấn lột ?
Lời của nàng khiến tất cả chấn động đến độ nhất thời thốt nên lời, bọn họ lặng lẽ nuốt nước bọt ừng ực, một lát , một Tu Thần Giả trẻ tuổi run run cất giọng hỏi.
"Có chúng chỉ cần giao Tinh Ngọc là sẽ an ?"
Mộ Dận nghiêm giọng đáp: "Cứ hiểu như cũng , nhưng mà, tất cả Tinh Ngọc các ngươi đều giao nộp hết! Còn về Linh Bảo linh vật gì đó, chúng cần, chúng chỉ lấy Tinh Ngọc mà thôi!"
Dứt lời, giơ tay chỉ về phía t.h.i t.h.ể của Lưu Phó Viện trưởng, gằn giọng: "Kẻ nào giao nộp Tinh Ngọc, sẽ kết cục y hệt lão già c.h.ế.t bằm ! Suy cho cùng, Sứ Trưởng của Vân Phong Hắc Sứ chúng là dễ chọc!"
Sắc mặt Vân Tranh thoáng cứng : "..." Sứ Trưởng?
Nghe ... khó lọt tai một chút, mà thật là khó thật.
Đám đồng bọn: "..."
Lời của Mộ Dận càng khiến cho đám đông mặt tại đây hiểu rõ tình thế mắt.
Nếu giao nộp Tinh Ngọc, bọn họ sẽ lấy mạng, còn nếu , sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t.
Các Tu Thần Giả trẻ tuổi tuy m.á.u nóng bồng bột, nhưng khi tận mắt chứng kiến Phó Viện trưởng của Thất Diệu Tiên Viện đập nát đầu, tâm hồn non nớt của họ lập tức chịu một cú sốc nặng nề. Bởi lẽ, vị hồng y thiếu nữ quả thực quá mức, quá mức bạo lực! Ánh mắt họ lướt qua bàn tay nhuốm đầy m.á.u tươi của Vân Tranh, nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên tột độ.
Bọn họ sợ đến nỗi mặt mày tái mét, lập tức tranh gào lên:
Vân Vũ
"Ta giao!"
"Toàn bộ Tinh Ngọc của đều đưa cho các ngươi, cầu xin các ngươi tha cho !"
"Tất cả đều do Phó Viện trưởng lệnh cho chúng đối phó với các ngươi, chúng chỉ tuân lệnh việc mà thôi, xin đừng g.i.ế.c chúng ! Tinh Ngọc... Tinh Ngọc chúng đều thể đưa hết cho các ngươi!" Đám t.ử của Thất Diệu Tiên Viện sợ đến vỡ mật, chỉ Lưu Phó Viện trưởng đập nát đầu mà c.h.ế.t, ngay cả Tĩnh Lung trưởng lão giờ đây cũng rõ sống c.h.ế.t .
Bọn họ bây giờ mất chỗ dựa, căn bản dám hó hé nửa lời phản kháng.
Huống hồ, thực lực của vị Sứ Trưởng Vân Phong Hắc Sứ quá đỗi kinh , đ.á.n.h cứ như đùa giỡn, mỗi một quyền tung là một nổ tung.
Đây chính là Thể Thuật Giả đáng sợ nhất mà bọn họ từng diện kiến!
Ánh mắt Vân Tranh vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nàng đầu về phía một nhóm đang trong góc, những hề tham gia cuộc chiến. Trong nhóm đó, cả những bậc trưởng bối lẫn các Tu Thần Giả trẻ tuổi.
Thấy Vân Tranh đưa mắt sang, cả nhóm đó khỏi cảm thấy tóc gáy dựng .
Nhớ cảnh tượng Vân Tranh đập nát đầu Lưu Phó Viện trưởng ban nãy, cả bọn họ bất giác rùng một cái, trong lòng càng thêm kinh hãi bất an.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Vân Tranh khiến bọn họ đôi chút ngạc nhiên.
"Chư vị, đợi chúng thu dọn xong Tinh Ngọc, sẽ trả nơi cho các vị."
Lời thốt , nhóm trong lòng lập tức thấy yên hơn hẳn, vội vàng chắp tay, hướng về phía Vân Tranh với vẻ mặt đầy nịnh nọt.
"Dễ dễ , các vị cứ tự nhiên, chúng thừa thời gian để chờ đợi."
"Sứ Trưởng đại nhân, ngài khách sáo quá ."
"Sứ Trưởng đại nhân, đó là do chúng mắt tròng, nhận Thái Sơn, chúng xin bồi tội với các vị."
"Sứ Trưởng..."
Nghe bọn họ cứ một câu 'Sứ Trưởng', hai câu cũng 'Sứ Trưởng', khóe môi Vân Tranh ẩn lớp mặt nạ bất giác giật giật vài cái. Nàng đột ngột phắt đầu, ánh mắt găm thẳng về phía Mộ Dận.
Mộ Dận cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Vân Tranh khẽ nở một nụ chậm rãi, "Thu Tinh Ngọc."
Dứt lời, đám đồng bọn cùng Thanh Phong và Mặc Vũ đều bắt đầu thu gom Tinh Ngọc một cách đầy thành thục. Trong suốt quá trình đó, một ai dám hé răng ca thán nửa lời.
Suy cho cùng, vị Sứ Trưởng của Vân Phong Hắc Sứ thật sự quá đáng sợ. Thật , nếu nàng tay hạ sát cả một đám đông, cũng chắc khiến kinh hồn bạt vía đến thế, nhưng đằng , nàng tay đập c.h.ế.t vị Phó Viện trưởng lừng lẫy danh tiếng của Thất Diệu Tiên Viện!
Đó chính là Phó Viện trưởng của Thất Diệu Tiên Viện cơ mà!
Chẳng là một Tu Thần Giả tầm thường, mà là một nhân vật thứ hạng cao chót vót bảng xếp hạng Tuyệt Thế Cường Giả.
Có điều, nếu nơi giao chiến là Thể Thuật Cổ Bảo, thì lẽ kẻ bỏ mạng chính là những của 'Vân Phong Hắc Sứ' .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1368.html.]
Nói cũng thật kỳ lạ, đây bọn họ từng đến một thế lực nào mang tên 'Vân Phong Hắc Sứ'...
Vân Tranh khom xổm xuống, động tác điêu luyện tuốt sạch sành sanh mấy chiếc nhẫn tay của Lưu Phó Viện trưởng.
Lột nhẫn xong, Vân Tranh thẳng dậy, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm bóng hình một .
Nàng khẽ chau mày.
Tề Phách ?
Tên nhóc chạy mất ? Trước khi giao chiến chẳng lẩn phía đội ngũ ? Thế mà lúc trận chiến nổ , nàng chẳng thấy cái bóng của cả.
Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vẳng từ phía xa.
Vân Tranh men theo âm thanh , chỉ thấy hai cỗ t.h.i t.h.ể đang từ từ nhúc nhích, , t.h.i t.h.ể động đậy, mà là bên hai cỗ t.h.i t.h.ể đang cử động.
Giọng của nọ khàn đặc tủi , cất tiếng gọi:
"Lão Đại..."
Mí mắt Vân Tranh giật nhẹ, khỏi cần nhiều cũng , Tề Phách đây là còn kịp lâm trận chính cái thể chất xui xẻo trời sinh của hạ gục đến bất tỉnh .
"Tự dậy ."
Vân Tranh mặt đổi sắc một câu. Nghe , Tề Phách liền bắt đầu đẩy hai cỗ t.h.i t.h.ể đang đè .
Vân Tranh đảo mắt một vòng, thấy nhiều đang chờ nộp Tinh Ngọc, bèn về phía Tề Phách : "Phụ một tay thu Tinh Ngọc ."
Lời dứt, hai cỗ t.h.i t.h.ể lập tức đẩy văng sang một bên.
Rầm!
Chỉ thấy Tề Phách bật phắt dậy, dù cách một lớp mặt nạ vẫn thể cảm nhận vẻ mặt chân thành và kiên định của lúc . Hắn vô cùng cung kính cúi thật sâu với Vân Tranh, dõng dạc tuyên bố: "Vâng lệnh, Lão Đại! Tiểu xin bảo đảm thành nhiệm vụ!"
Nói , hăm hở chạy tới mặt những khác để thu Tinh Ngọc.
Vân Tranh: "..."
Còn Tôn T.ử và Tôn Đông Linh lúc , cảnh tượng Vân Tranh một đòn đ.á.n.h nát bét Lưu Phó Viện trưởng để một bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng họ.
Bên lớp mặt nạ, gương mặt nhỏ nhắn của cả hai trắng bệch còn một giọt máu, trong lòng còn dâng lên cảm giác lợm giọng, buồn nôn.
"Ọe..."
Tâm trạng của Đái Tu Trúc cũng hồi lâu thể lắng , nhưng khi thấy Tôn T.ử và Tôn Đông Linh run lẩy bẩy, bèn khẽ thở dài một tiếng: "Hai các ngươi, vẫn là kinh nghiệm rèn luyện còn quá ít, sức chịu đựng tâm lý đủ."
Tôn T.ử kính sợ, nức nở: "Hu hu hu... bao giờ dám cãi lời các sư tỷ nữa . Sau sư tỷ bảo về phía đông, tuyệt đối dám về phía tây!"
Lúc Tôn Đông Linh vẫn còn cảm thấy buồn nôn, nàng đưa tay ôm lấy ngực, ánh mắt phức tạp khôn lường về phía Vân Tranh.
Vân Sư Tỷ thật sự quá mạnh...
Mạnh đến mức khiến nàng cảm thấy cách giữa sư tỷ và tựa như mây với bùn.
Lẽ nàng nên đố kỵ với Vân Sư Tỷ, nhưng nàng tài nào khống chế cảm xúc của .
Vành mắt Tôn Đông Linh ửng đỏ, nàng khẽ cúi đầu, nước mắt tuôn khỏi mi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng tự ti yếu đuối, thầm thương Nguyệt Châu Sư Huynh mà chẳng dám ngỏ lời, còn sợ Nguyệt Châu Sư Huynh sẽ lòng khác...
Lòng nàng đau như cắt.
Tôn Đông Linh đưa tay siết chặt vạt áo ngực, như thể trút bỏ hết những cảm xúc thể tỏ bày cùng ai. Nước mắt nàng tuôn như mưa, nhưng dám bật tiếng nức nở.
Đái Tu Trúc nhận thấy Tôn Đông Linh điều bất , liền nhíu mày, khẽ xổm xuống, vỗ nhẹ lên lưng nàng, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, họ đều là sư tỷ, sư của ngươi cả."
"Vâng..." Tôn Đông Linh c.ắ.n chặt môi, nhắm nghiền mắt đáp một tiếng.
Đột nhiên, một giọng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu nàng.
"Sợ ?"
--------------------