Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 137: Vô tung vô ảnh

Cập nhật lúc: 2025-07-27 18:08:56
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt năm ngày liên tiếp, Vân Tranh hành động theo ý .

Gặp nhiệm vụ thì .

Bị khác cướp viên cầu nhỏ, nàng liền đoạt .

Vì nàng tay quá mạnh hoặc hành xử quá mức cứng rắn, khiến đám thiếu niên thiếu nữ trong Tuyết Cảnh thấy nàng liền vội vàng tránh né.

Vào ngày thứ ba, thứ hạng của Vân Tranh bảng tích điểm Phong Hành Lan vượt qua, hiện tại rớt xuống hạng tám.

Còn Mộ Dận – tên tiểu tử – cũng bằng thực lực bản , gom hai vạn điểm, xếp hạng thứ mười bảy.

Tuy nhiên, đến giờ Vân Tranh và Mộ Dận vẫn cơ hội gặp mặt.

Năm sáu ngày trôi qua, trong Tuyết Cảnh giảm hơn một nửa, chỉ còn hơn hai trăm .

Ba cảnh còn cũng khá hơn, còn đều giảm xuống một nửa.

Toàn bộ bí cảnh giờ chỉ còn đầy tám trăm .

Lúc

Vân Tranh đang định khám phá một hang tuyết nhỏ thì mặt đất trong Tuyết Cảnh bỗng rung chuyển, một luồng sáng trắng lóe lên lập tức đưa nàng dịch chuyển ngoài.

Khi định thần , Vân Tranh phát hiện xung quanh cũng .

Tất cả các thiên tài đều ngơ ngác , hiểu chuyện gì đang xảy .

Không chỉ trong Tuyết Cảnh đưa , mà ở Xuân Cảnh, Hạ Cảnh và Thu Cảnh cũng đồng loạt xuất hiện – thậm chí còn tụ tập tại cùng một nơi.

Nếu đoán lầm, nơi chính là trung tâm của bí cảnh!

Sao dịch chuyển hết đến đây?

Bỗng một giọng vang lên:

“Vòng khảo hạch cuối cùng – cũng là quan trọng nhất! Tiếp theo sẽ đối mặt với Thần thú mô phỏng.

Đây là thần thú ý thức, chịu sự khống chế của ngự thú sư, sẽ ngần ngại mà đào thải các ngươi!

Nếu ai thể đoạt tinh hạch của thần thú mô phỏng, sẽ nhận 20 vạn điểm tích lũy!

Còn nếu sợ hãi, thể chủ động bóp nát lệnh bài danh ngạch để rời khỏi bí cảnh!"

“Bắt đầu khảo hạch cuối cùng!”

Phiêu Vũ Miên Miên

Từ trời giáng xuống một con mãnh hổ khổng lồ – tuy giống Bạch Hổ nhưng rõ ràng . Ánh mắt nó vô hồn, trống rỗng.

Khi ánh mắt nó dừng ai đó, sẽ một tia sáng đỏ thoáng hiện lên.

Đây là thần thú cấp thấp, nhưng đủ sức sánh ngang một tu sĩ Linh Quân trung giai!

gian nơi Phượng tộc quan sát, Nhị Bạch thấy con thần thú mô phỏng liền tức giận đến mức xé nát nó.

“Chi chi!” (Xấu xí như mà cũng dám bắt chước ?!)

Tam Phượng cách đó xa, chỉ liếc Nhị Bạch một cái cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Tại Vân Tranh triệu hoán Nhị Bạch giúp nàng chiến đấu?

Chẳng con vốn ích kỷ ?

Triệu hoán Nhị Bạch thì chẳng sẽ đỡ tốn sức hơn ?

Tam Phượng hiểu – bởi vì nó căm ghét con .

Bất chợt—

“Rống!!”

Thần thú mô phỏng gầm lên một tiếng, tỏa uy áp kinh thuộc về thần thú, ép cho tất cả trong sân nghẹt thở.

Kẻ yếu lập tức phun máu, mặt trắng bệch, ngã gục.

Kẻ mạnh hơn thì trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt căng thẳng, lưng khom xuống vì áp lực.

Vân Tranh cũng tránh khỏi – lồng n.g.ự.c như đè nén, cổ họng trào lên vị ngọt tanh.

Nàng cố gắng nuốt xuống, miễn cưỡng giữ vững thể.

Thần thú… quả thật danh xứng với thực!

Nhị Bạch thấy chủ nhân chật vật như , nhảy dựng lên đầy lo lắng:

“Chi chi!” (Chủ nhân, để giúp chiến đấu !)

Vân Tranh lắc đầu:

“Không . Ngươi đợi . Chờ đến lúc thật sự chịu nổi, hẵng . Ta tùy tiện để lộ ngươi.”

Nhị Bạch xong, chỉ kêu khẽ hai tiếng, đòi nữa.

chủ nhân luôn cố bảo vệ nó, và bản nó cũng bảo vệ chủ nhân – chỉ tiếc rằng, hiện tại thể giúp gì.

Đôi mắt lưu ly của nó đầy lo âu và căng thẳng.

Dưới áp lực khủng khiếp , chịu nổi mà bóp nát lệnh bài rời khỏi bí cảnh.

Áp lực như khiến nghẹt thở, tim đập dồn dập.

Chỉ cần chậm thêm vài giây, thể sẽ nổ tung mà chết!

Những đang theo dõi từ bên ngoài đều vô cùng kinh hoàng và thán phục:

“Khủng khiếp thật…!”

Lần khảo hạch đúng là khó gấp mấy .

Vòng cuối cùng, đối mặt với thần thú mô phỏng!

Sức mạnh tương đương Linh Quân trung giai!

Chỉ riêng uy áp thôi khiến mấy chục bỏ cuộc.

nhịn lên tiếng:

“Sao chiêu sinh khó đến thế? Nhỡ mấy thiên tài địch thần thú mô phỏng mà c.h.ế.t thì ?”

đấy, quá nguy hiểm!”

Viện trưởng Tống cực trầm giọng đáp:

“Sống c.h.ế.t !

Ai cảm thấy đủ sức thì tiếp tục chiến đấu. Ai đủ thì tự bóp lệnh bài rời .

Danh sách 800 tân sinh sẽ đổi.”

Lời khiến trầm mặc.

Cũng đúng. Đã địch thì rút lui cũng chuyện đáng hổ.

Vân Tranh ngước mắt con mãnh hổ khổng lồ hình nó còn to hơn cả Nhị Bạch khi hóa hình.

Chỉ mới phát uy áp, đủ khiến nhiều nhược thế tự động rời lẽ nó đang chủ động “lọc” những kẻ yếu khỏi vòng đấu.

Quả nhiên, càng lúc càng nhiều bóp nát lệnh bài rời khỏi bí cảnh.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn hơn hai trăm .

Bất thình lình, thần thú mô phỏng dậm mạnh một cái xuống đất.

Ầm!

Mặt đất nứt toác, tạo thành một khe lớn bằng cánh tay trưởng thành.

Một thiếu niên sơ ý suýt rơi xuống –

Vân Tranh vội lao đến, tóm lấy cổ áo , kéo lên.

“Cảm ơn! Cảm ơn ngươi nhiều lắm!” – Thiếu niên thở dốc, định thần thì sửng sốt –

“Là… là ngươi?!”

Vân Tranh kỹ – thì là gã cầm đại đao từng đối đầu nàng lúc .

là trùng hợp…

Nàng xua tay :

“Mau ngoài . Ngươi đủ điều kiện Thánh Viện . Vừa coi như trả cây đao cho ngươi.”

Thiếu niên do dự một giây, lập tức lấy lệnh bài bóp nát.

Vân Tranh bất ngờ vì lời đến .

Thần thú mô phỏng bắt đầu tấn công nhóm thiên kiêu.

Khoảng cách sức mạnh quá lớn, ít ép liên tục lùi .

“Băng Nhận!”

“Cầu lửa!”

“Say Tiên Thần Kiếm!”

“Ngọc Đỉnh Ấn!”

“Quyền pháp Truy Thiên!”

Các thiên kiêu đồng loạt tay, chiêu thức dồn dập.

Lực lượng tổng hợp cực kỳ cường đại.

thần thú mô phỏng còn mạnh hơn bọn họ gấp bội!

Vân Tranh đang định tay thì bất chợt cảm thấy một ánh lạnh lẽo, như rắn độc, b.ắ.n thẳng về phía nàng.

Nàng lập tức cảnh giác, – nhưng ánh mắt đó biến mất.

Vô tung vô ảnh.

Một cơn bất an dâng lên trong lòng Vân Tranh.

Chương 138 - Nói ném là ném

Vân Tranh khẽ cau mày liễu, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

Ánh mắt đó... khiến nàng bất an!

Cho dù là thần thú bắt chước ở đây, cũng khiến nàng kinh hãi bằng ánh mờ mịt như làn khói ban nãy.

Nàng âm thầm nâng cao cảnh giác, luôn trong trạng thái đề phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-137-vo-tung-vo-anh.html.]

Đám Phong Hành Lan đang tâm đối phó với con thần thú bắt chước , nhưng nó quá mạnh, đến mức hơn hai trăm vây công một nó mà vẫn thể thương!

Càng ngày càng nhiều dần dần cảm thấy tuyệt vọng, đó lượt bỏ cuộc.

Giờ đây, chỉ còn tới một trăm tiếp tục chiến đấu.

Vân Tranh giơ bàn tay trắng nõn lên, triệu hồi một cây thương dài cháy rực lửa, nhẹ nhàng nhún chân, nhảy giữa trận chiến, cùng đối phó thần thú.

Mộ Dận thấy A Tranh cũng tham chiến, lập tức triệu hồi song đao lao tới tấn công thần thú.

Trong chớp mắt, tiếng nổ dữ dội vang lên ngớt, ánh lửa b.ắ.n tung tóe, va chạm dữ dội!

Thần thú nhấc chân lên định giẫm lên nàng, nàng lập tức lùi nhanh mấy bước, đồng thời giơ thương chắn.

Sức mạnh cuồng bạo như hủy diệt trời đất ập thẳng xuống nàng.

"Phụt!" Vân Tranh bất ngờ phun một ngụm m.á.u tươi.

"A Tranh!" – Mộ Dận kinh hãi.

"Vân Tranh!" – Sắc mặt Yến Trầm lo lắng, lập tức lao đến hỗ trợ.

Chung Ly Vô Uyên cũng còn khoanh tay như , theo sát Yến Trầm cùng xông lên.

Mộ Dận cũng nhanh chóng gia nhập.

Ầm ——

Có ba giúp sức, áp lực Vân Tranh lập tức giảm ít.

Mạc Tinh bóng dáng đỏ thắm , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ — như thể... từng quen nàng từ lâu lắm .

ý nghĩ đó thật hoang đường.

Bởi từ nhỏ tới lớn, tiếp xúc nhiều với nữ tử?

Tuy , càng nàng, càng thấy gương mặt nét gì đó giống với... A Vân.

Trong lòng Mạc Tinh chợt khựng .

Hắn vung kiếm, tạo những luồng gió sắc nhọn lao thẳng chân của thần thú.

Vù vù vù

Ầm ——

"Rống!" – Thần thú kích thích, lập tức rút chân , chuyển hướng tấn công về phía Mạc Tinh.

Mọi cũng lập tức lao lên hỗ trợ.

Thần thú vây khốn, tiếp tục quần thảo cùng đám .

Vân Tranh ngẩng đầu, liếc thiếu niên mặc trang phục đen – Mạc Tinh, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán.

"A Tranh, ngươi chứ?" – Mộ Dận lo lắng hỏi.

Vân Tranh đưa tay lau vết m.á.u bên môi, mỉm lắc đầu: "Ta , đừng lo."

Nàng cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo ban nãy.

"Vân Tranh, cho ngươi, uống xong sẽ đỡ hơn." – Yến Trầm đưa nàng một lọ đan dược cấp bảy.

Vân Tranh khẽ gật đầu, khách khí: "Được, cảm ơn."

"Nếu , các ngươi giúp ." – Nàng lấy một viên đan dược nuốt xuống, ngẩng đầu với họ.

"Được."

Chung Ly Vô Uyên và Yến Trầm lập tức trở trận chiến.

Mộ Dận vẫn nàng đầy lo lắng.

Vân Tranh bắt gặp ánh mắt , chỉ mỉm : "Ta yếu đến thế."

Sau khi Mộ Dận rời , ánh mắt Vân Tranh trở nên trầm lặng.

Nàng bắt đầu quan sát xung quanh, bước trung tâm chiến trường, qua .

Lúc , trong khi những thiên kiêu khác đang liều mạng chiến đấu với thần thú, vẫn thể thấy thấp thoáng bóng dáng đỏ của nàng đang tìm kiếm gì đó.

Cảnh tượng khiến bọn họ suýt tức đến phát điên — rõ ràng bọn họ đang đánh sống chết, còn nàng thì thảnh thơi dạo chơi.

Đục nước béo cò!

Sau khi ngoài, nhất định cáo trạng nàng thật kỹ!

Người như , tinh thần đoàn kết, thể trở thành học sinh Thánh Viện?

Lâu Sơ Nguyệt lạnh lùng khẩy – con nhỏ Vân Tranh đúng là tự tìm đường chết.

Nam Cung Thanh Thanh chỉ liếc nàng một cái khinh miệt chiến đấu.

Người xem bên ngoài: “……” – Con nhóc đang giở trò gì nữa ?

Chẳng lẽ định mát ăn bát vàng tới phút chót?

Trong lòng bỗng dâng lên một trận khinh thường.

Cho dù nàng mạnh đến , loại ai cũng thấy chán ghét!

Ngay cả viện trưởng Tống Cực cũng nhíu mày.

Mười lăm phút .

Trong bí cảnh chỉ còn hơn hai mươi sống sót.

Vân Tranh vẫn nhởn nhơ quanh chiến trường.

Lúc , một thiếu nữ tức giận quát: "Ngươi còn mau tới hỗ trợ!"

" ! Chẳng lẽ định chờ ăn sẵn?!" – Một thiếu niên phụ họa.

Đông Phương Cảnh đang che n.g.ự.c thương, đôi mắt sâu thẳm Vân Tranh: "Nữ tử như , thật đáng hổ!"

Vân Tranh , chỉ ngẩng đầu họ một cái cúi xuống tiếp tục tìm kiếm.

Đông Phương Cảnh giận đến nghẹn họng.

Thiếu nữ lúc nãy phân tâm bởi sự tức giận, liền thần thú vồ trúng ngực.

Phanh!

Phụt ——

Phụt ——

Thiếu nữ đó phun hai ngụm máu, ngã ngay mặt Vân Tranh.

Vân Tranh cúi mắt nàng, khiến thiếu nữ rùng .

“Đến lúc …”

Thiếu nữ sững ý gì? Đừng g.i.ế.c đó chứ?!

Chỉ thấy Vân Tranh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một cây bút lông kim sắc thon dài.

Nàng tụ linh lực bút, hô lớn:

“Trận, diệt!”

Ngay khi nàng hô lên, cây bút lông phát luồng kim quang mạnh mẽ, b.ắ.n thẳng về phía thần thú.

Ngay đó, tám điểm quanh chiến trường đồng loạt phát sáng.

Thần thú dần tan rã, như tách thành các đốm sáng nhỏ bay về tám hướng.

Tinh hạch trong cơ thể thần thú lập tức bay thẳng tay Vân Tranh.

Hai mươi thiên kiêu còn đều ngơ ngác.

Ngay cả xem bên ngoài cũng c.h.ế.t sững.

Tống Cực thở phào, gật đầu hài lòng – quả nhiên nha đầu vấn đề.

Không sai, thần thú bắt chước thực chất là một trận pháp!

Phá trận cũng chính là cách đánh bại nó!

Không ngờ nàng chỉ huyền thuật mà còn hiểu trận pháp.

Thì lúc giao chiến với thần thú, nàng mơ hồ cảm nhận điều đó nên mới quanh tìm điểm phá trận.

Hai mươi thiên kiêu lúc nàng chằm chằm — đúng hơn là chằm chằm tinh hạch lam nhạt trong tay nàng.

Bởi đó là hai mươi vạn điểm tích lũy!

Có nó, lập tức đầu bảng xếp hạng!

Ai mà thèm khát?

Đột nhiên, ánh mắt Vân Tranh trầm xuống — cảm giác bất an đến!

Lâu Sơ Nguyệt lạnh lùng chế nhạo: "Vân Tranh, ngươi cho rằng xứng đáng sở hữu tinh hạch đó ?"

Vân Tranh khẽ nhếch môi: "Ngươi cũng xứng."

Lâu Sơ Nguyệt nghẹn lời.

Ánh mắt trở nên kỳ quái, khiến nàng càng thêm hổ.

Vân Tranh rũ mắt, viên tinh hạch lam nhạt trong tay, khẽ :

"Viên tinh hạch , cho các ngươi đấy!"

Nói xong, nàng ném tinh hạch về phía họ theo một đường cong tuyệt .

Hai mươi thiên kiêu bản năng nhào tới tranh đoạt!

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn , Vân Tranh chỉ bình thản.

Thật bọn họ bỏ công sức nhiều hơn nàng, còn nàng thì thảnh thơi tìm trận pháp mà thôi.

Mục tiêu của nàng là Thánh Viện, còn hư danh nhất, nàng chẳng mấy bận tâm.

Chỉ điều, nàng hề khi bí cảnh kết thúc, độ hot và danh tiếng của nàng còn vượt qua cả đầu bảng.

Người xem bên ngoài: “!!!”

Nói ném là ném, thật quá tùy hứng!

Sao cảm giác tim đau thế ?!

Phá của quá !!!

Loading...