Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1451: Một bầy ác quỷ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 16:12:26
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng thét chói lói đến mức x.é to.ạc cả gian, khiến tài nào ngơ .
Vân Tranh cùng vội ngước mắt về phía , nhưng vô linh thụ rậm rạp che khuất tầm , khiến họ chẳng thể nào trông rõ sự tình gì đang diễn ở nơi xa.
Vân Tranh dứt khoát vận khởi Huyết Đồng, chỉ trong chớp mắt, tất thảy vật cản mắt đều dần hóa thành những bóng ảnh mờ ảo, xuyên thấu, và nàng cũng thấu nơi phát tiếng thét kinh hoàng .
Đồng t.ử của nàng khẽ co rút .
Vân Tranh một giây chần chừ, trầm giọng lệnh: "Rút lui ngay lập tức!"
Linh thức của Dung Thước vô cùng cường đại, thế nên cũng là đầu tiên cảm nhận chuyện gì đang xảy phía . Vừa thấy tiếng Vân Tranh, liền giơ tay, kéo thẳng nàng lòng.
"Đi!"
Phong Hành Lan và những khác , cũng lập tức nhận điều chẳng lành. Với sự ăn ý luyện qua bao ngày tháng kề vai sát cánh, họ một lời hỏi han, bỏ chạy ngay tức khắc.
Bốn Đái Tu Trúc đặt trọn vẹn niềm tin Vân Tranh, vì , hễ nàng gì, họ liền nấy.
Lúc , những bậc thiên kiêu còn đang nán tại chỗ, khi trông thấy đám Vân Tranh tức tốc tháo chạy ngoài, trong lòng họ liền dấy lên một dự cảm bất thường.
Trong hàng ngũ t.ử của Thiên Túc Tiên Viện, Nguyên Tinh Lan trông thấy đám Vân Tranh tháo chạy với tốc độ kinh , chân mày khẽ chau , lập tức cất giọng trầm đục: "Chúng cũng thôi! Phía chắc chắn hiểm nguy!"
Lời của Nguyên Tinh Lan dứt, phần lớn t.ử đều tỏ ý tán thành, nhưng vẫn một nhóm nhỏ tỏ khinh khỉnh, coi thường.
Một tên t.ử buông lời khinh miệt: "Nguyên sư , đừng thấy chạy là cũng cuống cuồng chạy theo chứ, mất mặt lắm."
" , phía chắc nguy hiểm gì , đừng tự dọa thế."
Ánh mắt Nguyên Tinh Lan chợt sâu hơn mấy phần, hô lớn: "Ai theo , thì mau lên!"
Nói , Nguyên Tinh Lan nhanh như chớp lao về phía bên ngoài dãy núi.
Đa t.ử của Thiên Túc Tiên Viện dĩ nhiên là bám gót theo , một là vì tin tưởng Nguyên Tinh Lan, hai là vì họ cũng mơ hồ cảm nhận nguy hiểm sắp ập đến, và ba là vì hành động của đám Vân Tranh.
Những t.ử cũ thuộc hàng quái vật liếc một cái, hình lóe lên biến mất khỏi nơi .
Chỉ còn hơn mười t.ử của Thiên Túc Tiên Viện vẫn chôn chân tại chỗ.
Bọn họ ngơ ngác .
"Chẳng lẽ thật sự nguy hiểm gì ?"
Tên t.ử lên tiếng cà khịa lúc đầu lạnh lùng : "Sợ cái gì?"
Cùng lúc đó, đội ngũ t.ử của Thương Hải Tiên Viện, Nhất Nguyệt Tiên Viện, Bách Lý Tiên Viện và Xung Hư Tiên Viện đều chạy theo hướng của đám Vân Tranh.
Thế hệ trẻ của Không Châu cũng tản ít.
trong tiềm thức, họ cũng vội vã chạy trốn khỏi nơi .
Vài giây trôi qua, bốn bề vẫn tĩnh lặng như tờ.
Những kẻ còn ở thấy , nhịn mà phá lên ha hả, mở miệng chế giễu đám thiên kiêu đang chật vật tháo chạy .
"Hừ, chẳng chút chủ kiến nào, đúng là một lũ gió chiều nào che chiều nấy."
"Ngu ngốc hết sức."
"Chỉ một tiếng thét thôi mà dọa cho chúng nó chạy toán loạn cả lên."
Đám đang ở càng càng hăng, thì đột nhiên ngay khoảnh khắc đó, một tiếng hét đầy kinh hoàng vang lên.
"Kia... là cái gì?!"
Bọn họ vội theo hướng tiếng hét, và khi trông rõ cảnh tượng hiện mắt, ai nấy đều sợ đến mức hai chân run lên bần bật, đồng t.ử co rút đến cực điểm.
"Đây... đây là..."
"Chạy mau!"
Lập tức, bọn họ liền co giò cắm cổ, bò lê bò càng chạy thục mạng về phía bên ngoài dãy núi.
Thế nhưng, vẫn kẻ chậm chân.
"A a a! Cứu mạng với!"
"Mau cứu !"
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố đen thăm thẳm, cái hố đen phạm vi bao phủ vô cùng rộng lớn, lan với tốc độ chóng mặt, cảnh tượng kinh thiên động địa tựa như cả bí cảnh đang sụp đổ, thế mà nó xuất hiện trong tĩnh lặng đến lạ thường.
Nó dường như chỉ nuốt chửng con , bởi những linh thực hề rơi xuống. Chỉ cần là con , một khi lọt phạm vi của nó, sẽ lập tức hút tuột trong cái hố đen vô tận .
Hơn nữa, chỉ cần một giây thôi, là biến mất còn thấy tăm .
Quá đáng sợ!
Gương mặt bọn họ sợ hãi đến trắng bệch như tờ giấy, dồn hết bộ sức lực bình sinh để tháo chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1451-mot-bay-ac-quy.html.]
Có vài vị thiên kiêu toan tính Linh Thụ để né tránh cuộc ‘truy sát’ của nó, thế nhưng nào ai ngờ , Vô Tận Hắc Động bao trùm tới, những đang Linh Thụ liền tức khắc một luồng hấp lực kinh hoàng hung hãn kéo tuột bên trong.
Chỉ còn văng vẳng những tiếng la hét t.h.ả.m thiết đến xé lòng.
Khu vực còn cấm bay lượn , bởi bọn họ chỉ đành liều mạng cắm đầu cắm cổ mà chạy. Lòng ai nấy lúc rối bời, hối hận khôn nguôi vì chạy theo nhóm của Vân Tranh.
Trong khi đó, nhóm Vân Tranh đang dẫn đầu đoàn tháo chạy cũng thấy những tiếng kêu gào t.h.ả.m thương ngớt vọng từ phía .
Sắc mặt mấy Đái Tu Trúc thoáng chút kinh ngạc, trong lòng dâng lên bao nỗi cảm khái, đồng thời càng thêm bội phục khả năng phán đoán của Vân Tranh.
Nguyên Tinh Lan dẫn đầu một đám t.ử Thiên Túc Tiên Viện bám sát ngay lưng nhóm Vân Tranh, bọn họ đương nhiên cũng thấy những tiếng kêu la .
Một t.ử Thiên Túc với vẻ mặt kinh hoàng, lớn tiếng cất lời hỏi: "Nguyên sư , rốt cuộc phía xảy chuyện gì ?!"
"Không rõ nữa."
Nguyên Tinh Lan cũng chẳng thể rõ ngọn ngành, nhưng trực giác mách bảo rằng, nên tin tưởng hành động của nhóm Vân Tranh.
Một cường giả như Vân Tranh mà còn bỏ chạy, điều đó cho thấy phía chắc chắn một mối nguy hiểm nào đó thể chống .
Tốc độ lan của Vô Tận Hắc Động ngày một nhanh hơn, nó nuốt chửng sinh mạng của hơn hai mươi vị thiên kiêu trẻ tuổi.
Lúc , Dung Thước một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Vân Tranh, đoạn đưa nàng rời , nhưng cố tình giảm tốc độ đôi chút, giữ cho vận tốc chạy trốn ngang bằng với nhóm Phong Hành Lan.
Vân Tranh hiếm khi thảnh thơi tự tại đến thế.
Nàng ngước mắt ngắm gò má của , ánh mắt dừng đôi môi mỏng đang ửng đỏ của trong một thoáng, vô tình dời , giọng điệu vô cùng bình thản cất lời hỏi: "Ngươi đó là thứ gì ?"
Dung Thước giải thích: "Đây là một trong những hung linh của thời viễn cổ, tên là Thôn Phệ Linh. Nó bất kỳ cảm xúc nào, nơi nào nó chiếm cứ đều sẽ trở thành thức ăn của nó. Nó trời sinh giỏi ngụy trang, cụm núi lẽ cũng là thức ăn của nó, nhưng lý do nó nuốt chửng, hẳn là để dụ dỗ thêm nhiều sinh linh bước chân đây, tiến hành săn mồi."
Vân Tranh : "Thôn Phệ Linh cũng thông minh phết, cách thế nào để thức ăn một cách bền vững. Ta thể cảm nhận thực lực của nó mạnh, một khi chúng rơi ‘hắc động ăn uống’ của nó, sẽ khó để thoát ngoài."
Dung Thước gật đầu một cái, "Không sai, thực lực của nó thể sánh ngang với thần minh."
Có thể sánh ngang với thần minh?
Ánh mắt Vân Tranh sâu hơn vài phần, nàng một nữa khởi động Huyết Đồng, đầu .
Phát hiện Thôn Phệ Linh vẫn đang ngừng áp sát!
Sắc mặt Vân Tranh trở nên ngưng trọng hơn mấy phần, nàng đầu với đám Phong Hành Lan: "Phải chạy nhanh hơn nữa."
"A Tranh, ngươi quá đáng lắm! Ngươi Dung ca ôm! Bọn thì ! Ngươi còn bắt bọn chạy nhanh hơn, ngươi thật quá đáng mà!" Mộ Dận chạy đến thở , hùng hồn lên án.
Vân Tranh: "..."
"Ngươi bảo Dung ca cõng chạy !" Mộ Dận đột nhiên buột miệng thốt một câu.
Mấy Phong Hành Lan kinh ngạc đến suýt nữa tự vấp chân .
A Dận đúng là dũng khí đáng khen!
Sắc mặt Dung Thước trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, "Hửm?"
Mộ Dận chạm ánh mắt của Dung Thước liền lập tức mềm nhũn, một cách gượng gạo, vội vàng giải thích: "Dung ca, đừng để trong lòng, lớn từng , chắc chắn thể để cõng , ban nãy chỉ đùa thôi, để xoa dịu bầu khí căng thẳng một chút mà."
Dung Thước: "Ừm."
Vân Tranh lén dùng tay chọc nhẹ hõm eo của Dung Thước, lẽ chọc trúng điểm nhạy cảm của , khiến cứng đờ.
Vân Tranh : "Hay là thả xuống , gương cho chứ."
"Được." Vành tai Dung Thước nóng bừng lên.
Sau khi Dung Thước buông tay đang ôm Vân Tranh , nàng nhanh chóng bắt kịp tốc độ của bọn họ, cả nhóm, rạng rỡ : "Chúng một mạch chạy thẳng khỏi cụm núi ."
Đái Tu Trúc kinh ngạc, "Vân sư , vẫn còn hơn chục ngọn núi nữa đó..."
"Được, chúng xông lên!" Vân Tranh dứt khoát .
Nói đoạn, Vân Tranh liền nhanh như chớp lao về phía , tốc độ nhanh đến mức thể nào nắm bắt quỹ đạo di chuyển của nàng, Dung Thước cũng nhanh chóng theo sát phía .
Mộ Dận chứng kiến cảnh , lòng hiếu chiến bỗng trỗi dậy, thoắt một cái vận khởi linh lực , nghiến răng lao vút tới .
Vân Vũ
Phong Hành Lan, Chung Ly Vô Uyên và Yến Trầm đưa mắt bất giác mỉm . Dù chẳng ai cất lời, nhưng dường như tất cả tâm ý tương thông, rõ gì.
Bọn cũng lập tức dồn sức đuổi theo.
Thanh Phong và Mặc Vũ cũng nối gót theo .
Bốn Đái Tu Trúc ngơ ngác đến sững : "..."
Tôn T.ử mếu máo: "Hu hu hu, đúng là một lũ ác quỷ mà!"
--------------------