Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1543
Cập nhật lúc: 2025-12-12 17:43:41
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian cứ thế trôi , linh chu chao đảo ngày một dữ dội, bởi vì mấy bọn đ.á.n.h thủng cả boong tàu, khiến hơn phân nửa linh chu phá hủy tan tành.
Vân Vũ
Vân Tranh trông thấy một màn , sắc mặt vẫn hề đổi.
Nam Cung Thanh Thanh cất tiếng hỏi: “Tranh Tranh, ngươi ngăn cản bọn ?”
Vân Tranh thản nhiên đáp: “Cứ để bọn đ.á.n.h , linh chu hỏng thì bắt bọn đền gấp mười là .”
Nam Cung Thanh Thanh bật .
Chẳng bao lâu , linh chu quả thật phá hủy tan tành, thể di chuyển nữa, cả lẫn thuyền cứ thế rơi thẳng xuống . Điều đáng là mấy bọn vẫn mải miết giao đấu, tựa như đ.á.n.h đến hăng máu.
Vân Tranh và Nam Cung Thanh Thanh vận dụng linh lực, ung dung vững bước giữa trung.
Phía vặn là một khu rừng rậm, mấy bọn như thể dịp bung hết sức, đủ loại công pháp chiến kỹ liên tục sử .
Tiếng nổ vang lên ngớt.
Một mảng lớn cây cối c.h.é.m thành từng mảnh vụn.
Trong lúc giao đấu, bọn thỉnh thoảng còn c.h.ử.i đối phương mấy câu.
Vân Tranh rũ mắt, ánh chăm chú bóng dáng mấy bọn , nàng vận dụng linh lực khuếch đại âm thanh, giọng điệu nhàn nhạt cất lên: “Giao đấu thì thể, nhưng chậm trễ hành trình, mau theo kịp.”
Nói xong, Vân Tranh liền gọi một thanh trường kiếm màu bạc, lưỡi kiếm sắc bén ngang phía , Vân Tranh nhẹ nhàng đặt chân lên kiếm, cùng Nam Cung Thanh Thanh một cái.
“Thật lâu ngự kiếm phi hành, chúng so tài tốc độ một phen nhé?”
“Được.”
Hai cùng hẹn ước, chân Nam Cung Thanh Thanh tức thì huyễn hóa một thanh trường kiếm tỏa làn sương băng trắng xóa. Nàng vận một bộ thanh y, dáng vẻ thanh tao thoát tục, khí chất lạnh lùng băng giá. Khi bàn chân nhẹ nhàng đáp xuống thanh băng kiếm, phong thái của nàng càng thêm vài phần tiên khí, tựa như một vị thần tiên giáng trần.
“Đi!” Vân Tranh nhếch môi.
Dứt lời, hai ngự kiếm lao vút về phía , tốc độ nhanh đến mức gần như khiến thể rõ ảnh của hai nàng, chỉ thấy một bóng hình đỏ, một bóng hình xanh lướt qua.
Khi Úc Thu và mấy phát hiện hai nàng rời , nhớ câu của Vân đội nhà , bọn chỉ thể tạm thời đình chiến, nhanh chóng ngự khí đuổi theo.
Bất quá, đường , mấy bọn lao đ.á.n.h .
Bởi vì sổ sách, vẫn tính toán rõ ràng.
Vừa giao đấu, phòng ngự, ngự khí hướng về phía , thể bọn đến mức nhất tâm tam dụng.
…
Ba canh giờ .
Vân Tranh và Nam Cung Thanh Thanh đến nơi đầu tiên trong U Minh Thế Gian là Cấm Thạch Lâm.
Có một tấm bia đá to như thế sừng sững dựng bên ngoài Cấm Thạch Lâm, đó đề hai chữ to: Cấm Địa.
Phía bên tấm bia đá, còn một loạt chữ nhỏ dài: Các Tiểu Linh Linh thể nhé~ Nguy hiểm lắm đó~ Bên trong yêu thú đáng sợ và hùng mạnh lắm đó~ Còn một ít nguy hiểm nữa đó~ Các Tiểu Linh Linh ngoan ngoãn lời nhé~
Vân Tranh: “...”
Nam Cung Thanh Thanh: “...”
Vân Tranh với vẻ mặt khó thành lời, lên tiếng: “Nhìn thấy loạt chữ nhỏ , càng trong hơn.”
Nam Cung Thanh Thanh hỏi: “Vậy ngươi cảm nhận sự tồn tại của U Minh Thần ?”
Vân Tranh thấy lời , liền thu vẻ mặt, nàng lập tức khởi động Huyết Đồng, dùng chính tinh thần lực của để thử liên lạc với U Minh Thần .
“U Minh Thần, ngươi cảm nhận sự tồn tại của ? Có đến gần ngươi hơn ?”
Đợi một lát, vẫn hồi âm.
Vân Tranh thở dài một , với tinh thần lực hiện tại của nàng, liên lạc với U Minh Thần đang phong ấn, quả thực vẫn chút khó khăn.
Nàng lắc đầu với Nam Cung Thanh Thanh.
“Tuy thể liên lạc với U Minh Thần, nhưng phát hiện bên trong Cấm Thạch Lâm chính là nơi tọa lạc của linh hạch U Minh Bí Cảnh, trong đó để rắc những hạt cát bản thể của Thổ Thần Lạc Sa.”
Vân Tranh ngước mắt Cấm Thạch Lâm phía , lấy mắt thường thì thể thấy một tầng cấm chế hùng mạnh ở đây, nhưng Vân Tranh lúc khởi động Huyết Đồng, thể thấy rõ mồn một đồ đằng cấm chế .
Đồ đằng cấm chế mang dấu vết của năm tháng, lẽ là do một vị thần minh nào đó của U Minh tộc thiết lập từ mấy ngàn năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1543.html.]
Ngay chính lúc , Phong Hành Lan và mấy cuối cùng cũng đuổi theo kịp.
Chỉ là lúc trông bọn vô cùng t.h.ả.m hại, gương mặt tuấn tú vốn đối phương đ.á.n.h cho bầm dập sưng vù, chi chít những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu, y phục rách nát tả tơi, bẩn thỉu còn nhuốm đầy m.á.u tươi, bước cũng khập khiễng.
Mộ Dận là đ.á.n.h t.h.ả.m nhất, chạm chân xuống đất, cả liền kiểm soát mà quỳ rạp xuống, lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt bầm tím sưng húp lên, giọng khàn đặc nghẹn ngào: "Ô ô ô, A Tranh, sắp toi , linh hồn của hình như đang lơ lửng trời kìa."
Chung Ly Vô Uyên hình lảo đảo, cứ thế bệt luôn xuống đất. Gò má của đ.á.n.h sưng vù, nhiều vết kiếm thương, đôi môi cũng thâm tím , rõ ràng là trúng độc của Yến Trầm.
Còn Úc Thu thì mái tóc rối bù, nơi khóe mày một vết rách tóe máu, khóe môi cũng đ.á.n.h rách. Mắt cũng đ.ấ.m cho một quyền, thâm tím sưng vù, mà chiếc đại hồng bào vốn rộng thùng thình , lúc kéo rách, để lộ hơn nửa bờ vai. Bất quá đó là bờ vai trắng ngần thơm tho, mà là một mảng lớn thâm tím do trúng độc, hơn nữa còn sưng vù lên.
Điều khiến cho chỉ cần cử động một chút là đau điếng .
Trên gương mặt tuấn tú của Phong Hành Lan bàn chân của kẻ nào hung hăng đạp cho một cái, còn hằn nguyên một dấu giày màu xám tro, m.á.u mũi của ngừng chảy bên ngoài.
Mạc Tinh thì ngã thẳng cẳng mặt đất, co giật, miệng sùi bọt mép.
Vết thương của Yến Trầm trông vẻ là nhẹ nhất, nhưng lúc mái tóc của cũng rối bù, trán u một cục sưng lớn, y phục dấu vết từng nhúng nước, đỉnh đầu còn vương mấy cọng rong biển xanh lè.
Nhìn dáng vẻ t.h.ả.m thương của bọn , Vân Tranh chỉ mỉm mà lời nào.
Nam Cung Thanh Thanh thì Chung Ly Vô Uyên thêm mấy , bất đắc dĩ mà than thở một tiếng.
Vân Tranh mỉm hỏi: "Đánh vui ?"
Mấy Phong Hành Lan mặt mày bầm dập, im lặng gật đầu một cái. Tuy đau thật đấy, nhưng thể điên cuồng đ.ấ.m đá đối phương thì vẫn là một chuyện khiến vui vẻ.
‘Thù mới hận cũ’ cùng giải quyết.
Vân Tranh cũng lấy lạ, "Các ngươi thu dọn một chút , chúng chuẩn tiến Cấm Thạch Lâm ."
Nói đến đây, Vân Tranh xoay về phía đồ đằng cấm chế của tầng .
Mà mấy Phong Hành Lan thì bấm một cái Tịnh Trần Quyết, vết bẩn bọn thoáng chốc biến mất, nhưng vết thương và độc tố trong thì vẫn còn đó.
Chẳng đợi bọn mở miệng hỏi, Yến Trầm chia t.h.u.ố.c giải cùng với đan d.ư.ợ.c chữa thương cho bọn .
Bỗng nhiên lúc , ánh mắt Vân Tranh đột ngột đổi, nàng dường như cảm nhận điều gì đó mà về một hướng.
Trong lòng nàng dấy lên một trận bất an.
…Hình như xảy chuyện gì ?
Lòng Vân Tranh chút rối loạn.
Cùng lúc đó, tại Ma Giới, Vô Vọng Đảo.
Tại một nơi u tối chút ánh sáng, một thiếu niên vô xiềng xích ma quỷ khóa chặt thể, khắp một mảnh da thịt nào lành lặn. Nửa bên của rót ma lực, còn nửa bên trái thì rót … thần lực.
Hai luồng sức mạnh tương sinh tương khắc cứ thế điên cuồng xung đột, va chạm , khiến đau đớn đến sống.
"A a a…" Giọng của khàn đặc, khô khốc như của một ông lão gần đất xa trời.
Thiếu niên gục đầu xuống, m.á.u tươi và mồ hôi hòa lẫn gương mặt, ngừng nhỏ giọt xuống , thể thỉnh thoảng co giật một trận đau đớn.
Khóe miệng nở một nụ điên cuồng, giọng trầm thấp nỉ non một tiếng: "…Lão Đại."
lúc , một bóng xuất hiện ngay mặt .
Là ai?!
Tề Phách ôm một tia hy vọng, khó nhọc ngẩng đầu lên, nhưng khi rõ đến, ánh mắt bỗng chốc trở nên trống rỗng vô hồn, một nỗi tuyệt vọng khiến như nghẹt thở.
Người đến vận một hắc bào, chỉ thấy vén chiếc mũ trùm màu đen xuống, để lộ gương mặt yêu dã tuấn mỹ, đôi mắt lóng lánh quyến rũ của mang một màu tím thẫm.
Vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu rét buốt: "Lão Đại của ngươi, cứu ngươi , thậm chí nàng còn ngươi ai bắt nữa. thể cứu ngươi, Tề Phách, ngươi cùng một cuộc giao dịch ?"
Tề Phách cúi đầu, nhắm mắt .
Người mặc hắc bào khẽ một tiếng: "Lão Đại của ngươi đang đối mặt với trùng trùng sát cơ, ngươi cứu Lão Đại của ngươi ?"
Mi mắt Tề Phách khẽ run, cuối cùng cũng ngẩng lên thiếu niên mặc hắc bào, cổ họng nghẹn : "Ngươi là ai?"
Ngươi thể gọi … Bạch Liên Dạ.
--------------------