Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1546
Cập nhật lúc: 2025-12-12 17:43:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên tai truyền tới tiếng gió rít lạnh buốt, vực sâu thăm thẳm bóng tối nhấn chìm, ánh mắt của nàng khóa chặt phía .
Dưới vực sâu, một ngọn cỏ, tựa hồ là vì kinh sợ luồng thần lực , hoặc cũng thể là vì chúng tài nào chịu đựng nổi luồng uy áp đến thế.
Ngay khoảnh khắc Vân Tranh sắp chạm đến đáy vực sâu, phía bỗng nổi lên một tầng kết giới ánh vàng, giúp nàng thể vững vàng đặt chân lên mặt kết giới.
Ánh mắt nàng khẽ lay động, khí tức lực lượng toả từ kết giới ánh vàng …
Chính là thần lực của nàng.
Hoặc , là thần lực của nàng.
Bất chợt, một giọng từ phía truyền tới, vang lên: “Thần Chủ.”
Vân Tranh khẽ sững , nàng xoay lưng , và ngay trong nháy mắt , cảnh tượng bốn phía đổi. Đây là một vùng tuyết trắng mênh mông, bầu trời còn đang lất phất rơi những bông tuyết.
Có chút se lạnh.
Nàng giương mắt về phía , những bông tuyết thanh nhã tựa làn sương khói nhẹ nhàng rơi xuống, trong khung cảnh mờ ảo, đỉnh ngọn núi tuyết xa, một đạo ảnh cao ngất đang sừng sững đó, lưng về phía nàng, phong thái giống như một vị tiên giáng trần.
“U Minh Thần.”
Vân Tranh bất giác cất tiếng gọi.
Hắn dường như cảm giác, chậm rãi xoay , liếc mắt một cái liền trông thấy Vân Tranh.
Hắn vận một trường bào màu xanh sẫm khẽ bay trong gió, dung mạo thanh tú, mái tóc lòa xòa trán khẽ đung đưa giữa đôi chân mày, mái tóc đen búi lên bằng một cây trâm ngọc bích trắng. Đôi đồng t.ử màu vàng kim của đến lạ thường.
Khi rõ Vân Tranh, chân mày khẽ nhíu , tựa hồ chút khó hiểu.
Thân ảnh khẽ động.
Giây còn đỉnh núi tuyết, giây xuất hiện ngay mặt Vân Tranh.
Hắn ngưng mắt Vân Tranh trong phút chốc, lập tức lùi một bước, vạt áo bào tung lên, liền quỳ xuống mặt nàng, hai tay khẽ nâng, thực hiện một lễ tiết phức tạp mà tao nhã, giọng trầm thấp đầy cung kính: “Ta, Nguyệt Minh, tham kiến Thần Chủ.”
Vân Tranh cúi mắt , thần sắc điềm nhiên hỏi: “Nguyệt Minh? Là tên của ngươi?”
U Minh Thần Nguyệt Minh , vẻ mặt càng thêm hoài nghi.
Thần Chủ dường như còn nhớ nữa…
Hơn nữa, dung mạo và thực lực của Thần Chủ đều đổi, thực lực của Thần Chủ giờ đây yếu đến mức bằng một tiểu Tinh Thần.
, từng hoài nghi thiếu nữ mắt là Thần Chủ.
Trong thời gian phong ấn giam cầm, rốt cuộc xảy chuyện gì?
“Ta là Nguyệt Minh, phong hào U Minh Thần.” Nguyệt Minh cúi đầu trả lời, đó mở miệng hỏi: “Thần Chủ, nay là năm nào?”
Vân Tranh nhíu mày, “Lẽ nào ngươi cảm nhận chuyện gì xảy bên ngoài ?”
“Chưa từng.” Nguyệt Minh lắc đầu, phong ấn mà Thần Chủ thiết lập năm xưa, một ai thể phá vỡ, càng thể thông qua phong ấn để dò xét hết thảy việc bên ngoài.
Nếu thời gian phát hiện phong ấn những gợn sóng nhỏ, chỉ sợ cũng Thần Chủ giáng lâm.
Sau đó, thử dùng tinh thần lực để liên lạc với Thần Chủ, nghĩ đến thật là tác dụng.
Bây giờ, giờ đây Thần Chủ đến…
cũng nhận một điều phù hợp, e rằng bên ngoài xảy đại sự, bởi vì thực lực hiện giờ của Thần Chủ chẳng còn một phần ngàn vạn.
Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng , : “Đứng lên , sẽ kể tường tận cho ngươi .”
“Vâng, Thần Chủ.” Nguyệt Minh hề ý kiến gì khác, một chút tính khí cũng .
Vân Tranh ngóng , chìm suy tư.
Chẳng , U Minh Thần tính tình xa, ngang ngược bất kham lắm ?
Lẽ nào tin tức sai sót?
Vân Tranh tạm thời đè nén mối nghi hoặc xuống, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi chính ngươi vây ở trong phong ấn bao lâu ?”
“Không .” Nguyệt Minh sửng sốt một chút.
Nơi đêm đen, chỉ ban ngày, lúc mới giam cầm ở đây, cũng còn rõ thời gian, nhưng dần dần, quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1546.html.]
Có lẽ là vì ở nơi lâu lắm .
Vân Tranh : “Nguyệt Minh, qua hơn ngàn vạn năm .”
Lời , sắc mặt Nguyệt Minh khẽ biến, hơn ngàn vạn năm ư? Chẳng trách cảm thấy thời gian quá đỗi dài đằng đẵng, còn tưởng rằng…
Thần Chủ cần nữa.
Ánh mắt Nguyệt Minh tối mấy phần.
“Thần Chủ, trong thời gian suy ngẫm lầm, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Vân Tranh bèn đem đầu đuôi câu chuyện mà nàng , thuật cho một .
Nguyệt Minh xong, gương mặt vốn thanh tú thoát tục như trích tiên bỗng chốc trở nên vặn vẹo, mặt mày ngập tràn tức tối, ánh mắt cũng hoá tàn độc, sát khí đằng đằng, giọng cũng trở nên khàn đặc.
"Ly Dạ đáng c.h.ế.t! Ta thấy cái thứ ch.ó má phù hợp, thứ ch.ó má cư nhiên dám phản bội Thần Chủ, cũng xem xem sinh thế nào ?! Thứ ch.ó má dã tâm bừng bừng!"
"Thần Chủ, bây giờ giúp Ngài g.i.ế.c cái thứ ch.ó má !"
"Lúc đó nếu ở đây, nhất định thể đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ ch.ó má ! Hắn khơi mào Thần Ma đại chiến, khiến cho bao nhiêu đồng bào ngày tan thành tro bụi, còn phản bội hành thích Thần Chủ ngài, tội của thể tha thứ!" Hắn cứ mắng một câu, da đỏ thêm một phần.
Chẳng bao lâu , da dẻ trần trụi của đều biến thành màu đỏ sậm, dung mạo cũng trở nên hung thần ác sát, cư nhiên còn cả răng nanh.
Một màn , khiến Vân Tranh sửng sốt đến ngẩn .
Đây chính là đảo ngược ?!
Khoảnh khắc tiếp theo, càng khiến Vân Tranh kinh ngạc hơn.
U Minh Thần đột nhiên chuyển động, ảnh của nhanh đến mức nàng thể bắt , cả một mảng lớn tuyết sơn đều nứt toác !
Ầm! Ầm! Ầm!
U Minh Thần dường như đang trút giận, cuồng bạo yên!
Trong khoảnh khắc, tuyết sơn trong phạm vi vạn dặm san thành đất bằng, mặt đất nứt toác, bắt đầu xu thế sụp đổ.
Mà những đóa hoa tuyết vốn đang bay lả tả, đột nhiên, yên nhúc nhích, thời như ngưng đọng .
Vân Tranh: "..."
Mí mắt nàng khẽ giật một cái, vội vàng lên tiếng ngăn : "Nguyệt Minh, dừng tay!"
Vân Vũ
Tiếng rơi xuống, U Minh Thần vốn còn đang cuồng loạn quỳ xuống mặt Vân Tranh. Trong nháy mắt về phía Vân Tranh, vẻ mặt hung thần ác sát cũng thu sạch gọn, da dẻ trần trụi cũng phai màu đỏ sậm, khôi phục vẻ trắng nõn, nhưng mặt vẫn còn mang theo vẻ tức tối và sát ý.
Cặp răng nanh bén nhọn của cũng biến mất.
Nguyệt Minh ngẩng đầu, cổ họng khẽ nghẹn một chút, giọng điệu kiềm chế, trở nên nhẹ nhàng chậm rãi : "Thần Chủ, sẽ g.i.ế.c tên Ly Dạ ."
Nhớ tới những vị thần minh đồng bào năm xưa, qua đời, khả năng sống , trong lòng liền đặc biệt áy náy.
Nếu phạm sai lầm, kết quả thể sẽ khác biệt?
Vân Tranh im lặng một lát, "Ma Thần giờ đây vẫn đang phong ấn, ngươi chỉ sợ phá nổi đạo kết giới đang phong ấn Ma Thần ."
"Ta..." Nguyệt Minh phản bác, nhưng nghĩ kỹ , thời Viễn Cổ, thực lực của so với cái thứ ch.ó má Ly Dạ còn yếu hơn một chút, cái phong ấn mà thứ ch.ó má còn phá , chỉ sợ cũng phá .
Viễn Cổ Thần Giới, ngoài Thần Chủ , vị thần minh mạnh nhất đó là Ma Thần Ly Dạ.
Nguyệt Minh nhíu chặt mày, tức thì cảm thấy một trận phiền lòng bực bội.
Ngay lúc sắp sửa bùng nổ, một tiếng của Vân Tranh.
"Lộc Giác do ngươi nuôi lớn?"
Nguyệt Minh đột nhiên sửng sốt, năm ngón tay ống tay áo khẽ siết một chút, đó từ từ buông , vẻ mặt lộ nét phức tạp, cúi mắt trầm giọng : "Thằng nhãi con , là một con Bạch Nhãn Lang nuôi quen, còn Ly Dạ mê hoặc phản bội ngài, phản bội cả Thần Giới, dẫn đến vô thần minh ngã xuống, tội của thể tha thứ."
"Tuy là vô tình gây , nhưng thần minh việc, sẽ gánh vác hậu quả và trách nhiệm! Ta, cũng , bởi vì dẫn dắt đến con đường đúng đắn..."
Lưng cúi rạp, vầng trán chạm nền tuyết, giọng điệu thành kính mà cung kính.
"Xin Thần Chủ, giáng phạt."
--------------------