Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1571: Dục Cầm Cố Túng

Cập nhật lúc: 2025-12-13 17:18:15
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đoàn Vân Tranh rời khỏi Lăng Đề Phong.

 

Dung Thước cũng ngọn ngành câu chuyện Thiên Xu Tiên Viện vây công. Kỳ thật, sớm chuyện ở biên giới tam đại gia tộc trấn thủ, nhưng ngờ rằng Mặc Sĩ gia tộc trong đó mối ân oán dây dưa như với Thiên Xu Tiên Viện.

 

Cũng qua lời Tranh Nhi, U Minh Thần Nguyệt Minh giải trừ phong ấn, hơn nữa còn một tiến đến Ma Giới, xông thẳng sào huyệt của phe Ma Thần.

 

Khi nhắc đến U Minh Thần Nguyệt Minh, ánh mắt của Dung Thước chợt sâu thẳm hơn vài phần...

 

Tại một nơi ở biên cảnh Hoang Châu, Dung Thước ngắm Vân Tranh, cất giọng dịu dàng hỏi: «Các ngươi tiếp theo định

 

«Biên Giới.»

 

Vân Tranh tiếp: «Bởi vì chúng đến Thiên Âm Ma Cảnh.»

 

Hắn rũ mắt, ánh chăm chú Vân Tranh, chỉ thấy đường cằm của thanh thoát tao nhã, ngũ quan góc cạnh tuấn tú, nơi đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp, giọng trầm ấm vang lên: «Ta sẽ cùng các ngươi.»

 

«Vậy còn chuyện ở Ngũ Châu thì ?» Vân Tranh chút ngập ngừng.

 

Sắc mặt nghiêm , đôi môi mỏng khẽ thốt một câu: «Có Thanh Phong và Mặc Vũ ở đó

 

Vân Tranh liền nghẹn lời, chỉ đành một cách bất đắc dĩ.

 

«Được thôi.»

 

Trong lòng nàng dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, bởi lẽ xưa nay nàng và luôn xa cách nhiều hơn sum họp, nàng cũng ở bên lâu hơn một chút.

 

Vân Tranh tiên liếc Dung Thước một cái, đoạn sang với đám bạn: «Vết thương của chúng hiện giờ vẫn lành hẳn, cần vội vã đến Biên Giới. Cứ ở Hoang Châu vài ngày , tiện thể xem thử Mặc Sĩ gia tộc bên phản ứng , liệu tìm đến đây

 

«Tuyệt vời! Cuối cùng chúng cũng nghỉ ngơi một chút !» Mộ Dận là đầu tiên hưởng ứng, thở phào một nhẹ nhõm, mệt mỏi đến độ gục luôn đầu lên vai Chung Ly Vô Uyên đang cạnh.

 

Chung Ly Vô Uyên liếc mắt qua, khoé miệng thoáng nở nụ , cũng hề đẩy .

 

Yến Trầm cất tiếng hỏi: «Chúng tìm một thị trấn nào đó để ở, là cứ ở nơi hoang dã

 

«Cứ ở đây , chẳng nhúc nhích nữa.» Sắc mặt Mạc Tinh cực kỳ tệ, trông vẻ vô cùng yếu ớt.

 

Vân Tranh thấy ai nấy mặt mày cũng trắng bệch, thấy buồn đau lòng, bèn dứt khoát quyết định: «Vậy thì ở đây thôi.»

 

Ngay lập tức, nàng lấy mấy tấm Phù văn từ trong gian trữ vật, dùng linh lực truyền cho bọn .

 

«Tạm dùng mấy tấm Phù văn nệm mềm

 

Mấy Phong Hành Lan nhận lấy, truyền linh lực của bản trong Phù văn, chỉ ‘Xoẹt xoẹt xoẹt’ mấy tiếng, từng tấm Phù văn màu vàng tươi trong nháy mắt liền phình to .

 

Dài chừng hai thước hai, rộng chừng một thước tám.

 

Trông quả thực chẳng khác nào một chiếc giường lớn.

 

Đám bạn cũng chẳng chút khách khí, cứ thế trèo lên xuống, nhắm nghiền mắt , bọn quyết định cứ đ.á.n.h một giấc tính .

 

thì cũng Dung Ca ở đây .

 

Dung Thước thấy thế, liền trực tiếp bày một tòa kết giới trận pháp ngay tại chỗ.

 

Trong khi đó, Vân Tranh kéo tay Dung Thước, tới một khu vực khá xa đám bạn, nàng tiện tay bày một trận pháp cách âm, lúc hai mới thực sự gian riêng.

 

Vân Tranh nhíu mày hỏi: «Ngươi từng đến Ma Giới tìm ? Bọn , lúc đó ngươi cũng trọng thương, vết thương bây giờ lành

 

«Đã khỏi

 

«Thật ?» Vân Tranh bán tín bán nghi, bèn dứt khoát kéo cổ tay lên, bắt đầu xem mạch cho .

 

Mạch đập định cho lắm, đôi chút rối loạn, nhưng chung thì vấn đề lớn.

 

Vân Tranh ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc : «Nếu ngươi gặp nguy hiểm, nhất định truyền tin cho , thực lực của bây giờ cũng hề thấp. Ngươi cứ luôn một gánh vác chuyện, còn tìm đủ cách để giấu , ngươi thật sự ngoan chút nào cả.»

 

Nghe , Dung Thước dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm của nàng chăm chú: «Chẳng ngươi cũng thế

 

Bất kể rơi khốn cảnh nào, nàng cũng luôn một gánh vác. Khi thực lực của nàng càng mạnh, nàng một đối mặt với hiểm nguy càng nhiều, nhiều lúc, căn bản chẳng thể giúp chút gì.

 

Khoảng thời gian , những ký ức của kiếp hiện về trong đầu ngày một nhiều hơn...

 

Lòng càng thêm hoảng hốt, sợ rằng Tranh Nhi sẽ... cần nữa.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1571-duc-cam-co-tung.html.]

 

«Những gì thể cho ngươi nhiều, nhưng, chỉ cần ngươi cần, sẽ luôn ở bên cạnh.» Hắn đăm đắm nàng.

 

Vân Tranh vi lăng, nàng thể phát hiện tâm tình của sự đổi, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú se lạnh của .

 

“Ngươi thế?”

 

Nàng : “Xin , sẽ giấu ngươi nữa, lúc giấu ngươi là bởi vì sợ ngươi lo lắng.”

 

“Ừm.” Mi mắt khẽ nhướng, đó cúi hôn một cái lên môi Vân Tranh, giọng của thấp, “Hôn một cái thì .”

 

Nói xong, hôn một cái.

 

Vân Tranh chút ngẩn ngơ, nàng mở to mắt , gương mặt tuấn tú của như phóng đại ngay mắt. Chỉ thấy nhắm chặt hai mắt, hàng mi khẽ run, tựa hồ là chút căng thẳng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng cấm d.ụ.c thật tại đến quá đáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ánh lên sắc hồng nhuận, trông vẻ dễ hôn.

 

Khi hôn tới, sống mũi sẽ chạm mũi của nàng.

 

Hơi thở ấm nóng lan tỏa.

 

Vân Tranh luôn cảm giác hình như chút đau lòng, nàng thật sự sai ? Đã tổn thương trái tim ư?

 

Trong lòng nàng chút áy náy, chủ động đưa tay ôm chầm lấy vòng eo săn chắc mạnh mẽ của , ngẩng đầu, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng của .

 

Để dỗ vui, trong đầu nàng khỏi hiện lên những quyển thoại bản xem ở Thánh Khư, nàng tựa đầu lòng , lập tức ho khan một tiếng thật mạnh, nghiêm túc lời thoại:

 

“Nam nhân, ngươi thật là thơm ngọt đáng c.h.ế.t!”

 

“Ồ, trời ơi, ngươi là món quà mà ông trời ban cho ! Nam nhân, yêu ngươi đến hết t.h.u.ố.c chữa ! Ngươi chịu trách nhiệm với !”

 

“Nam nhân, ngươi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với đấy ?”

 

“Hề, nam nhân, ngươi thành công khiến cho chú ý !”

 

“Trong nhà vương vị cần kế thừa, còn mẫu hoàng tìm cho một trăm tám mươi tám nam nhân... Á... ưm... ưm...”

 

Nàng còn xong, một bàn tay to chẹn ngang miệng .

 

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu Dung Thước, mà Dung Thước lúc đang dùng một ánh mắt tức tối hổ, phức tạp vi diệu nàng.

 

Hắn dùng một bộ vẻ mặt khó mà diễn tả nàng, “Ngươi xem thoại bản lúc nào?”

 

Vân Tranh chấn kinh: “!” Hắn thế nào mà ?!

 

“...Xem từ .” Nàng chút chột , ánh mắt len lén liếc Dung Thước vài cái, phát hiện bây giờ ngược còn đau lòng nữa, mà chuyển thành tức tối và hổ.

 

Dung Thước cố gắng định tâm tình, đắn đo một chút, “Sau đừng mặt ở bên ngoài.”

 

“Tại ?”

 

Hắn vẻ do dự, cuối cùng vẫn mở miệng : “Người khác thấy, lẽ sẽ nghĩ ngươi bệnh.”

 

Sắc mặt Vân Tranh cứng đờ, đó như thẹn quá hóa giận mà dùng sức giẫm lên chân một cái, vẻ mặt nàng tức giận : “Ta là vì ai?!”

 

“Vì , vì .” Dung Thước giẫm một cái, chút nào cũng thấy đau, ngược còn cảm thấy vui, cưng chiều .

 

Vân Tranh khẽ c.ắ.n môi, hổ cảnh cáo: “Ngươi nếu dám ngoài, diệt ngươi!”

 

“Không , , tuyệt đối .” Tâm tình Dung Thước vui vẻ, vội vàng đáp lời, đưa tay ôm nàng lòng, xoa xoa tóc nàng để an ủi.

 

Bây giờ cảm thấy, cho dù Tranh Nhi khôi phục trí nhớ, nàng vẫn là nàng.

 

Vân Tranh nhớ tới vì để dỗ Dung Thước mà những lời thoại trong thoại bản, càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, ngón chân sắp đào xuyên cả Thần Ma Đại Lục !

 

Sao nàng ngốc như ?

 

Cùng một chỗ với Dung Thước, nàng luôn cảm thấy ngây thơ thiệt nhiều.

 

Vân Tranh vì để trút giận, đưa tay véo má , nhéo vài cái.

 

“Đều là của ngươi.”

 

--------------------

 

 

Loading...