Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1574
Cập nhật lúc: 2025-12-13 17:18:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh trăng bàng bạc bao phủ, bầu trời Thông Thiên Uyên bất ngờ hiện hàng trăm bóng huyền bí. Ngoại trừ kẻ dẫn đầu, tất cả những còn đều vận trang phục thống nhất, bọn sừng sững giữa hư , tựa như những vị thần đang cúi lũ sâu bọ, khí thế mạnh mẽ vô song.
Trăm thú trong Thông Thiên Uyên kinh hãi nhận hiểm nguy, hoảng loạn chạy trốn tứ phía, linh thú còn chạy thẳng về hang ổ của .
Tống Bạch Lâm ngẩng đầu lên, khi trông rõ từng đạo bóng trong đêm tối, con ngươi đột ngột co rút . Bọn là phương nào?
Mà hai vị trưởng lão Giáo Từ dẫn đội, thần sắc thoáng kinh ngạc, vội vàng cất giọng lo lắng : "Tôn giả hùng mạnh giáng lâm, tất thảy quỳ xuống!"
Hai vị trưởng lão Giáo Từ lập tức quỳ rạp xuống, tu vi hiện tại của bọn chỉ Chân Thần Cảnh ngũ trọng, đối diện với luồng khí tức uy áp kinh đến thế, bọn chẳng hề do dự mà lập tức hành động của kẻ yếu thế cầu xin tha mạng.
Bởi vì, đây cũng chính là đạo sinh tồn ở Ngũ Châu!
Bọn âm thầm phỏng đoán, tu vi của những thần bí từ Quân Thần Cảnh trở lên. Bất quá, bọn nghĩ đến, những thần bí bộ đều là cường giả Thiên Thần Cảnh, là những tồn tại thể đỉnh cao của cường giả Ngũ Châu!
Các t.ử dự , sửng sốt một chút, đó nhanh chóng quỳ xuống.
Trạch Kiêu sắc mặt phần do dự, nhưng khi cân nhắc trong lòng, vẫn quyết định quỳ xuống.
Ánh mắt Tống Bạch Lâm thoáng u ám, lặng lẽ một tiếng động mà quỳ xuống.
Mà lúc bầu trời Thông Thiên Uyên, nữ nhân trung niên dẫn đầu là Mặc Sĩ Tuệ sớm chú ý tới tất cả các Tu Thần Giả mặt trong Thông Thiên Uyên.
Ánh mắt của nàng chỉ hờ hững lướt qua bọn , chứ hề để tâm đến những Tu Thần Giả . Nàng giơ "Hướng Bàn" trong tay lên, nữa truyền thần lực của trong đó, nhanh, viên châu màu đen bên trong "Hướng Bàn" liền nhanh chóng xoay tít.
Một lát , viên châu màu đen dừng .
Hướng về vị trí cực tây.
Đôi môi đỏ rực như lửa của Mặc Sĩ Tuệ khẽ nhếch lên thành một nụ lạnh lẽo.
Trốn cũng kỹ lắm, tiếc là, bọn chúng cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy sát của Mặc Sĩ gia tộc.
Ngay lúc Mặc Sĩ Tuệ định rời , bỗng dưng ánh mắt nàng lóe lên tia sắc lạnh, nàng đột ngột phắt đầu về một phía, cách đó xa bỗng xuất hiện một vết rách gian, mấy từ bên trong bước .
Tổng cộng chín !
Người cuối cùng, ngờ cũng là một Thần Minh!
Tâm tư Mặc Sĩ Tuệ trập trùng, tinh thần nàng bỗng chốc căng thẳng tột độ.
Trong khoảnh khắc, hai trăm cường giả Thiên Thần Cảnh mặt lộ vẻ cảnh giác, phút chốc tuốt kiếm trong tay, chĩa thẳng về phía chín đột ngột xuất hiện.
Mặc Sĩ Tuệ sắc mặt đổi chằm chằm gã đàn ông mặc hắc bào đeo mặt nạ vàng, chậm rãi lên tiếng: "Chẳng các hạ là phương nào?"
Ánh mắt gã hắc bào lạnh lùng, chẳng đáp lời, mà triệu hồi thẳng Đế Thần Kiếm.
Mặc Sĩ Tuệ thấy , trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên, đối phương nhắm Mặc Sĩ gia tộc bọn mà đến. Thế nhưng, trong Ngũ Châu , kẻ nào dám đối đầu với Mặc Sĩ gia tộc của bọn ? Lẽ nào là Chử gia hoặc Hô Diên gia tộc?
Nàng lạnh một tiếng, đoạn sang mấy còn , phát hiện bọn đều là trẻ tuổi, hơn nữa hoặc nhiều hoặc ít còn vương chút mùi m.á.u tanh...
Sắc mặt Mặc Sĩ Tuệ đổi: "Các ngươi là của Thiên Xu Tiên Viện?!"
"Chính thế." Thiếu nữ áo đỏ khẽ nhướng mày, mỉm .
Mặc Sĩ Tuệ phát hiện tu vi của thiếu nữ, trong lòng đoán đôi chút, bèn cất giọng phần giễu cợt hỏi: "Ngươi chính là Đại sư tỷ của Thiên Xu Tiên Viện, Vân Tranh?"
"Phải."
Mặc Sĩ Tuệ lạnh giọng : "Thiên Đường lối ngươi , Địa Ngục cửa ngươi tự ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1574.html.]
Thiếu niên tóc đuôi ngựa buộc cao nhíu mày, kìm mà gằn giọng: "Cái lũ mất hết nhân tính các ngươi, lắm lời gì? Có bản lĩnh thì đ.á.n.h c.h.ế.t chúng , bằng thì, các ngươi sẽ chúng thịt! Rõ ràng chủ thượng của các ngươi tâm tư lệch lạc, đoạt liền hủy hoại! Lại còn liên lụy đến bao nhiêu vô tội, thật khiến kinh tởm lợm mửa! Phỉ!"
Giọng của thiếu niên vang dội, mang theo chút phẫn nộ sục sôi, khiến cho tất cả đang ở phía Thông Thiên Uyên đều hoặc nhiều hoặc ít thấy.
Chúng nhân vốn đang ở trong Thông Thiên Uyên, chẳng dám ngẩng đầu lên, nhưng khi những lời , vẫn nén nổi lòng hiếu kỳ mà ngước mắt trông theo.
Mà Tống Bạch Lâm và Trạch Kiêu hai thấy giọng , chẳng hiểu thấy phần quen tai, kịp nghĩ ngợi nhiều vội ngẩng đầu lên. Khi trông thấy mấy bóng hình quen thuộc hiện giữa hư , bọn chấn kinh đến độ con ngươi co rút .
Sao là bọn ?!
Vừa trông thấy nàng thiếu nữ áo đỏ, trong đầu Trạch Kiêu khỏi hiện về một màn của hơn một năm , cái cảnh nàng thiếu nữ đè xuống đất mà chà đạp…
Tống Bạch Lâm lộ vẻ khó tin, trái tim dường như ngạt thở trong phút chốc, khiến chút thể thở nổi, thể… bọn còn sống ?
Hơn nữa, bây giờ thể thấu tu vi của mấy bọn !
Hai vị trưởng lão Giáo Từ cũng kinh ngạc kém, tuy bọn và nhóm Vân Tranh mấy giao tình, nhưng cũng từng gặp mặt, bọn vẫn là đào phạm của Giáo Từ! Cho nên, ấn tượng của bọn về mấy đặc biệt sâu sắc.
"Tiểu tử, chuyện của chủ thượng chúng đến lượt ngươi bình phẩm? Bổn trưởng lão thấy ngươi chán sống !" Gương mặt trang điểm đậm của Mặc Sĩ Tuệ lúc hiện lên vẻ dữ tợn, ánh mắt lạnh như băng giá chằm chằm thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cao , nàng nhanh chóng triệu hồi một thanh trường kiếm, định một nhát cắt phăng cái đầu của thiếu niên .
Thế nhưng đúng lúc , một thanh kiếm bỗng dưng xuất hiện, chặn ngang một kiếm của nàng.
Một tiếng 'Keng' vang lên, cực kỳ chói tai.
Mặc Sĩ Tuệ ngước mắt chủ nhân của thanh kiếm, chính là gã nam nhân mặc áo choàng mực, đeo mặt nạ. Sắc mặt nàng trở nên âm trầm, lạnh giọng quát: "Kẻ nào cản đường Mặc Sĩ gia , c.h.ế.t!"
Dứt lời, Mặc Sĩ Tuệ vung kiếm nữa, nhưng mục tiêu của nàng lúc chuyển sang Dung Thước.
Và cũng chính trong khoảnh khắc , hai trăm cường giả Thiên Thần cảnh lập tức hành động, bọn đồng loạt vây công về phía tám Phong Vân!
Vân Tranh triệu hồi thanh trường kiếm màu bạc, vung ngang một nhát!
Một kiếm quét qua, c.h.é.m bay thẳng cẳng hơn hai mươi cường giả Thiên Thần cảnh.
Thấy cảnh tượng , những cường giả Thiên Thần cảnh hề nửa điểm do dự, dường như đặt sinh t.ử ngoài tính toán, chiêu thức của bọn là đòn chí mạng, vô cùng tàn độc!
Vân Tranh tay cầm chuôi kiếm, tỏa khí tức cường đại, nàng khẽ quát một tiếng: "Các cục cưng, đây!"
Một tiếng lệnh, giữa hư bỗng dưng xuất hiện thêm mười mấy bóng hình.
Trong đó, cảnh tượng khiến chấn động nhất chính là—
Con rồng khổng lồ một màu mực, đôi mắt vàng kim uy nghiêm vô song!
"Đó là… Viễn Cổ Tổ Long!" Ở phía , Trạch Kiêu cất giọng kinh hãi, hơn một năm , từng chứng kiến chân của Viễn Cổ Tổ Long , ngờ hôm nay gặp , nó trở thành khế ước thú của Vân Tranh!
Khi Tống Bạch Lâm thấy Viễn Cổ Tổ Long, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Thanh Long, Bạch Hổ, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Huyền Vũ đều là khế ước thú của Vân Tranh, đáy mắt ánh lên sự đố kỵ thể nào che giấu.
Hắn ghen tị đến phát điên!
Dựa cái gì?
Một tiểu nữ t.ử nhỏ nhoi dựa mà thể khế ước nhiều Thú tộc như ? Hơn nữa, tu vi còn tăng vọt nhanh đến thế!
Tống Bạch Lâm hai mắt đỏ ngầu, giờ đây hối hận vì ngày sớm g.i.ế.c c.h.ế.t đám Vân Tranh! Trong lòng lúc cực kỳ bất bình!
Ngay lúc đó, những luồng sức mạnh kinh khủng va chạm , khiến cả Thông Thiên Uyên chấn động mạnh, Tống Bạch Lâm vốn đang quỳ mặt đất, bỗng dưng một gốc cây lớn gãy lìa đập trúng.
Tống Bạch Lâm đập đến trắng cả mặt, thẹn quá hóa giận, giơ chưởng đ.á.n.h nát gốc cây .
Vân Vũ
--------------------