Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1577
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:10:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà ngay lúc , đám bên trong Thông Thiên Uyên đều kinh hoảng thất thố, bọn vội vàng tháo chạy tán loạn, hòng né tránh những luồng xung kích kinh hoàng sinh từ sự va chạm của các luồng sức mạnh .
Giáo Từ trưởng lão sắc mặt trắng bệch, trầm giọng hạ lệnh: “Giáo Từ chúng t.ử lệnh, chúng lập tức rời khỏi Thông Thiên Uyên ngay bây giờ!”
“Vâng!” Các t.ử dự của Giáo Từ vội vàng gật đầu tuân lệnh.
Mà ánh mắt của hai Trạch Kiêu và Tống Bạch Lâm vẫn nhịn mà dõi theo tám Vân Tranh ở phía , ánh mắt phức tạp xen lẫn cảm khái, còn ánh mắt kẻ ngập tràn ghen tị và u ám.
Bốn phía cuồng phong gào thét, núi non rung chuyển, Tống Bạch Lâm bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Trạch Kiêu, bọn của bây giờ, so với chúng khác một trời một vực? Bọn chỉ bất quá dùng vỏn vẹn hơn một năm, ngươi cam tâm vĩnh viễn yếu hơn bọn ?”
“Ngươi cái gì?” Trạch Kiêu chau mày.
Tống Bạch Lâm thu hồi ánh mắt, tầm xuyên qua đám t.ử dự , sâu kín dừng hai vị trưởng lão Giáo Từ ở phía .
Trạch Kiêu đưa mắt theo hướng , sắc mặt tức thì biến đổi, trầm giọng : “Ngươi điên !”
Tống Bạch Lâm lạnh lùng ngước mắt lên, “Ta sớm thoát khỏi cái lồng giam Đông Giáo Từ , giờ đây chính là thời cơ nhất! Trạch Kiêu, ngươi bằng lòng hành động cùng ?”
“Tống Bạch Lâm, chúng bây giờ là t.ử dự Ất đẳng, đợi khi thăng lên Giáp đẳng, chúng thể rời khỏi Đông Giáo Từ , hà tất ngươi nóng vội như ?” Trạch Kiêu nhíu mày, giọng điệu chân thành khuyên bảo.
Tống Bạch Lâm , thần sắc thoáng chút hoảng hốt, dường như cảm thấy vài phần đạo lý, cụp mắt xuống, giọng mang theo vẻ mất mát.
“Nói cũng .”
Trạch Kiêu thấy thuyết phục thì thở phào nhẹ nhõm, bèn : “Chúng mau rời khỏi Thông Thiên Uyên thôi!”
Tống Bạch Lâm gật đầu, “Được.”
Hai sóng vai tiến về phía , bắt kịp đội ngũ của Giáo Từ, bất quá, Tống Bạch Lâm tựa hồ chút sức cùng lực kiệt, theo kịp bước chân của Trạch Kiêu, tụt phía một đoạn ngắn.
Trạch Kiêu cũng hề phát hiện điều gì, thế nhưng ngay đó, một lưỡi chủy thủ tẩm đầy độc d.ư.ợ.c từ lưng đ.â.m xuyên qua tim .
“Ưm…”
Đồng t.ử Trạch Kiêu đột ngột co rút, còn kịp lên tiếng Tống Bạch Lâm từ phía đưa tay bịt chặt miệng.
Gương mặt Trạch Kiêu tràn đầy vẻ khó tin, đúng lúc , lưỡi chủy thủ lưng rút , tàn nhẫn đ.â.m một nữa!
Độc tố nhanh chóng lan , chỉ thể ôm hận mà c.h.ế.t.
“Trạch Kiêu, vĩnh biệt nhé.” Khóe môi Tống Bạch Lâm nhếch lên một nụ khiến rợn tóc gáy, “Ai bảo ngươi đồng ý với đề nghị của cơ chứ?”
Bởi vì động tĩnh của trận chiến lúc vô cùng vang dội, nên át giọng của .
‘Bịch’ một tiếng, t.h.i t.h.ể của Trạch Kiêu ngã xuống đất.
Mà Tống Bạch Lâm thu hồi chủy thủ, như thể chuyện gì xảy mà tiếp tục theo đội ngũ, các t.ử dự khác đều đang mải miết chạy trối c.h.ế.t, cho nên để ý rằng Trạch Kiêu còn nữa.
Ánh mắt Tống Bạch Lâm sâu thẳm, nhắm hai vị trưởng lão Giáo Từ, từ bọn họ đoạt lấy lệnh bài phận lập khế ước với Đông Giáo Từ.
Dưới màn đêm u tối, Tống Bạch Lâm bỗng nhiên nhếch miệng một cách đầy quái dị.
Vân Vũ
Thế nhưng điều mà Tống Bạch Lâm hề chính là, ở trong bóng tối, một luồng sương đen vì cảm xúc đen tối của mà để mắt đến .
…
Trên bầu trời Thông Thiên Uyên, hai trăm cường giả Thiên Thần cảnh nguyên bản, giờ đây chỉ còn đến năm mươi !
Cả hai bên đều tiêu hao một lượng lớn linh lực, ngoại trừ Viễn Cổ Tổ Long.
Viễn Cổ Tổ Long cũng hề tung thực lực chân chính, bởi vì nó nhận lời dặn dò của Vân Tranh, rằng hãy để cho nàng, các tiểu đồng bọn và lũ nhóc của nàng trải qua một trận chiến sinh tử, qua đó nhanh chóng nâng cao thực lực của bản .
Mà ở một phía khác, Đế Tôn đối đầu với Mặc Sĩ Tuệ, một lúc.
Trận chiến giữa hai Thần Minh, đủ sức san bằng cả Thông Thiên Uyên thành bình địa!
cuộc đối đầu của bọn đều diễn bên trong lĩnh vực, cho nên tạm thời lan đến Thông Thiên Uyên.
Đế Tôn và Mặc Sĩ Tuệ đều là kiếm tu, cuộc đối đầu giữa bọn liên quan đến kiếm ý của Thần Minh.
Bỗng nhiên, Mặc Sĩ Tuệ một kiếm đ.á.n.h bay, nàng vội dùng thanh kiếm trong tay để giữ thăng bằng, chau mày ngẩng đầu, khóe miệng rớm m.á.u cất tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1577.html.]
"Ngươi tư cách để ."
Mái tóc đen của buông xõa vai, ngọn gió lạnh lùa qua mái tóc tung bay. Chiếc mặt nạ vàng kim che gương mặt, khiến tựa như một bậc đế vương sừng sững đỉnh núi.
Dứt lời, liền vung kiếm c.h.é.m về phía Mặc Sĩ Tuệ!
Một kiếm thể phá vạn địch!
Luồng kiếm khí dài đến cả trăm trượng, mang theo thế thể ngăn cản, lao thẳng đến Mặc Sĩ Tuệ.
Sắc mặt Mặc Sĩ Tuệ khẽ biến, cổ tay nàng xoay, trong sát na bộc phát một cỗ thần minh oai vệ, thanh trường kiếm trong tay tức thì bao phủ bởi một lớp kim quang thần thánh.
"Vạn Sĩ Thiên, Thần Minh Ý ——"
"Lăng Không Thất Trảm!"
Mặc Sĩ Tuệ lập tức vung một kiếm, kiếm ý mênh m.ô.n.g bao trùm cả một vùng, bảy đạo lưỡi kiếm bằng kim quang x.é to.ạc gian, lao và va chạm trực diện với chiêu kiếm của Đế Tôn.
Ầm!
Sau một tiếng nổ vang trời, Mặc Sĩ Tuệ nữa đ.á.n.h bay một cách tàn nhẫn trong phạm vi của trận chiến.
"Phốc ——" Mặc Sĩ Tuệ đột nhiên phun một ngụm m.á.u bầm, n.g.ự.c kiếm khí c.h.é.m trúng, để một vết thương sâu dài.
Sắc mặt Mặc Sĩ Tuệ trắng bệch, bàn tay đang nắm chặt trường kiếm bất giác run lên bần bật. Nàng ý thức một cách rõ ràng rằng, là đối thủ của .
Giữa thần minh với , cũng cấp bậc sức mạnh.
Hiển nhiên, thần minh chi lực của nàng so với đàn ông thần bí yếu chỉ một bậc.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, hàng chục đạo lưỡi kiếm sắc bén và kinh hoàng lao đến vun vút, nàng theo phản xạ giơ kiếm lên đỡ.
Kết quả, lớp linh quang phòng ngự phá tan trong chớp mắt.
Xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng, Mặc Sĩ Tuệ vẫn trúng vài nhát kiếm.
"Hảo tiểu tử, cũng chút bản lĩnh!" Mặc Sĩ Tuệ nghĩ đến thể diện của Mặc Sĩ gia tộc, nàng khẽ c.ắ.n môi, đột ngột dậy, hình động, cầm kiếm lao chiến đấu cùng Đế Tôn một nữa.
Nửa canh giờ , tám Vân Tranh cùng với các bé con giải quyết thành công hai trăm cường giả Thiên Thần Cảnh, nhưng bọn cũng đầy thương tích!
Trong tám bọn , Nam Cung Thanh Thanh, Chung Ly Vô Uyên, Yến Trầm, và Mạc Tinh cũng bởi vì trải qua hai trận chiến liên tiếp mà dấu hiệu sắp đột phá.
Không bao lâu , bọn mà đột phá ngay tại chỗ.
Nam Cung Thanh Thanh đột phá đến Quân Thần Cảnh Lục Trọng, Chung Ly Vô Uyên và Mạc Tinh đều đột phá đến Quân Thần Cảnh Thất Trọng, còn Yến Trầm thì đột phá đến Quân Thần Cảnh Tứ Trọng.
Sau khi đột phá, bốn bọn cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, tuy vết thương vẫn còn đó, nhưng về mặt tinh thần khá lên ít.
Vân Tranh triệu hồi tất cả các bé con trở về gian Phượng Tinh.
Mà Đế Tôn để ý thấy một màn , thế công trong chiêu kiếm của đột nhiên mạnh lên hơn mười , trực tiếp đ.á.n.h cho Mặc Sĩ Tuệ trọng thương.
Sắc mặt Mặc Sĩ Tuệ trắng bệch yếu ớt, hình lảo đảo chực ngã, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hoàng, nàng liền bóp nát viên Không Gian Thạch giấu sẵn trong lòng bàn tay.
"Dung Ca, nàng chạy mất !" Mộ Dận thấy cảnh , nhịn kinh ngạc thốt lên một câu.
Đế Tôn thu kiếm , chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Các đồng đội hiểu chuyện gì, đưa mắt .
Vân Tranh nhướng mày, "Ngươi cố ý để nàng rời ?"
Đế Tôn về phía Vân Tranh, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhẹ giọng đáp: "Chẳng chúng nhất cử đ.á.n.h thẳng biên giới ? Nàng chính là dẫn đường cho chúng đến đó."
Trước đó, cũng biên giới ở nơi nào, nhưng bây giờ vị trưởng lão của nhà Mặc Sĩ luồng kiếm khí mà cố tình để , cho nên thể theo luồng kiếm khí đó mà .
Vân Tranh mỉm : "Được, chúng hãy cùng đ.á.n.h thẳng biên giới."
--------------------