Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 197: Thành Thực Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-28 16:41:41
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên , khí vẫn còn vui vẻ rôm rả.

Trong khi đó, nhóm đang mò tìm cổng trận pháp nhíu mày khó chịu — thiếu niên thời nay… đều liều mạng và điên rồ thế ?

Phiêu Vũ Miên Miên

Đây là Trục Xuất Địa đó!

Đám bên liếc mắt , âm thầm lắc đầu.

Đột nhiên —

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, một đám sương đen từ vùng đất hoang nổ tung, nhóm trong nháy mắt nuốt trọn, biến mất thấy tăm .

Vân Tranh trợn mắt, hét lớn:

“Yến Trầm!”

Yến Trầm khói đen kéo vùng hoang dã, theo đó biến mất.

“Chết tiệt! Lại là tà khí!” Úc Thu nghiến răng mắng.

Giữa trán Chung Ly Vô Uyên nhíu chặt, trong mắt lộ rõ sự lo lắng và sát ý:

“Ta cứu Yến Trầm, các ngươi…”

“Ta cùng ngươi!” — Vân Tranh dứt khoát ngắt lời, giọng dứt khoát do dự.

Cả hai đang chuẩn bước trận pháp thì mấy ảnh khác cũng lập tức bám theo phía .

“Đừng bỏ tụi , cùng mà!”

“Chẳng chỉ là Trục Xuất Địa thôi ? Lão tử cả đống át chủ bài đây !”

“Cùng !”

Vân Tranh nhanh chóng tìm cổng trận pháp, dẫn cả nhóm lao . Cảnh vật mắt lập tức chuyển từ vùng đất hoang tĩnh lặng sang một nơi như núi xác chất chồng.

Xương cốt gãy vụn, m.á.u tươi lênh láng đỏ lòm nhuộm đất.

Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng mũi.

Vừa , Vân Tranh liền nhận — thứ chân nàng dẫm lên chính là t.h.i t.h.ể một trong những nãy còn tìm trận pháp cùng nàng!

Sát khí bao trùm!

Một thanh đại đao bổ thẳng về phía nàng, Vân Tranh nghiêng tránh , những khác cũng tấn công cùng lúc.

Nhìn kỹ , bọn họ bao vây bởi một đám mặc đồ rách rưới, sát khí đầy , ánh mắt chằm chằm nhóm bảy như đang chọn thịt heo ngoài chợ — ánh thô tục đến cực độ.

Thậm chí, vài tên còn nham nhở lộ rõ dục vọng.

“Ồ? Là mấy nhóc còn mùi sữa kìa!”

“Da dẻ mềm mịn, dùng để phát tiết cũng tệ.”

“Mấy con nhóc đây đến đây cũng chơi c.h.ế.t . Giờ còn hai em xinh hơn, non hơn… Tsk tsk…”

Phong Hành Lan cau mày, chân bước lên chắn ngang giữa Vân Tranh và Nam Cung Thanh Thanh, để những ánh mắt bẩn thỉu xâm phạm. Các nam nhân khác cũng đồng loạt tiến lên, lấy che chắn, chắn hết tầm dơ bẩn của đám ác nhân.

Ai nấy đều vui nổi, sắc mặt vô cùng u ám.

Vân Tranh ngẩng đầu bóng lưng họ, trong lòng cảm thấy bảo vệ — nhưng giống sự bảo hộ từ ông nội cô cô nhà họ Vu, cũng giống của Dung Thước…

Mà đây, là từ bằng hữu.

Trong n.g.ự.c như ngọn lửa trào dâng — nàng còn đơn độc chiến đấu, nàng , yêu, bạn bè.

Tên cầm đầu ha hả:

“Con nó! Còn học trò ‘ hùng cứu mỹ nhân’ hả? Tao sẽ chặt mày thành tám khúc, móc luôn đôi mắt mày chơi!”

Vừa dứt lời, mấy chục tên đồng loạt lao tới!

Đám tuy quá mạnh, nhưng đều là kẻ liều mạng, như chó hoang sợ chết.

Ở Trục Xuất Địa, kẻ yếu — chỉ thể chết!

Úc Thu còn định bảo vệ Vân Tranh và Nam Cung Thanh Thanh, ai ngờ Vân Tranh lao vọt , trường thương bốc lửa trong tay xoáy lên, công kích vô cùng hung mãnh!

Đâm trúng , c.h.ế.t đó. Có lúc còn dùng thương đập nát đầu địch ngay mặt.

Úc Thu đang định gì đó, liền nghẹn họng — thiếu chút nữa quên mất… nàng là hung mãnh và bạo liệt cỡ nào!

Nam Cung Thanh Thanh bên cũng kém, tay ngọc tụ khí thành băng kiếm, động tác nhẹ nhàng mà sát khí lạnh thấu xương.

Cả hai nữ tử trong đội — căn bản cần ai bảo vệ!

“Keng!”

“Oành!”

“Phập!”

Bảy cùng lúc phản kích!

Bọn ác nhân tuy chút hoảng loạn, nhưng càng hung hăng họ, ánh mắt đầy hứng thú.

Bảy liếc một cái, cùng xoay đối mặt địch thủ.

Vân Tranh mắt phượng lạnh lùng, trường thương giơ cao, môi đỏ khẽ mở:

“Liệt Diễm Đoạt Hồn Thương!”

"Ầm!"

Ngay đó là tiếng gào hô từ các thành viên khác:

“Tử Hư Kiếm!”

“Băng Chi Kiếm Vũ!”

“Song Nhận Đao!”

“Đốt Tâm Hoàng Thuật!”

“Diệt Thần Phá!”

“Cửu Thánh Quyền!”

Từng chiêu pháp thuật, kỹ năng mạnh mẽ đồng loạt đánh !

Trong chớp mắt, ánh sáng muôn màu bùng nổ, tiếng đao kiếm xé thịt, tiếng hét đau đớn vang vọng khắp nơi.

Vân Tranh tranh thủ ném một đạo phù văn, phù chú bùng nổ, lửa bốc lên cuồn cuộn, che lấp cả tầm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-197-thanh-thuc-nhan.html.]

“Khụ khụ khụ…”

“Lũ nhóc thối tha, ông đây g.i.ế.c sạch chúng mày!”

“Ra đây! Ra đây mau!”

Trong làn khói dày đặc, đám ngừng múa may vũ khí loạn xạ. khi khói tan — bảy thấy .

“Chết tiệt! Lại để tụi nó trốn thoát!”

Tên cầm đầu tức đến mức giậm chân phẫn nộ.

Một tên dáng gầy ốm, mặt mũi gian xảo dè dặt :

“Tra lão đại, bọn chúng… Thành Thực Nhân, từ đó trở , chúng can thiệp nữa…”

Tên cầm đầu xong, tát cho một cái nảy lửa.

“Bốp!”

“Mày đang nhắc tao nhớ mày là ai đấy hả?!”

Tên gầy đánh văng , lăn mấy vòng, vội vàng ôm đầu nhận sai:

“Không ! Tra lão đại, ý đó!”

Trục Xuất Địa cũng phân cấp.

Những kẻ ở gần lối như bọn họ chỉ thuộc hạng thấp.

Còn trong Thành Thực Nhân, mới là nơi tụ tập những tên ác nhân thật sự — uống m.á.u như nước, ăn thịt như cơm, mạng chỉ như con kiến, bất đồng ý kiến là lập tức g.i.ế.c ngay.

Trong thành còn Đấu Nhân Trường, nơi mà kẻ đấu thú… mà là !

Mỗi ngày, ở đó đều chết.

Sau khi thoát khỏi đám , nhóm Vân Tranh tới cổng thành. Trên biển hiệu treo đầu đẫm máu, ruồi bọ bâu đầy, xung quanh còn nhiều loại sâu bọ khác.

Cả cánh cổng cũng nhuộm đầy m.á.u loãng.

Nam Cung Thanh Thanh đưa tay che ngực, gương mặt tái nhợt, suýt thì nôn mửa.

Mộ Dận sắc mặt trắng bệch.

Vân Tranh vẫn giữ bình tĩnh như thường, chỉ là vẻ mặt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Phong Hành Lan và Mạc Tinh đầu tiên thấy cảnh tượng tàn khốc như , khỏi nhíu chặt mày.

Úc Thu thì vẫn giữ thần sắc khó lường.

Chung Ly Vô Uyên nghiêng đầu Vân Tranh:

“Vân Tranh, ngươi Yến Trầm đang ở ? Giờ an ?”

“Chờ một chút.” — Vân Tranh , lấy một cây bút lông dài màu đen. Nàng rạch đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên.

Giọt m.á.u tự động thấm đầu bút, lan rộng.

Vân Tranh giữ bút bằng hai ngón tay, vẽ hai nét lên trung như nước chảy mây trôi.

Cả nhóm đều đồ hình trong khí mà chẳng hiểu gì, chỉ chờ nàng giải thích.

Tháng , họ từng thấy nàng bói một , cực kỳ chuẩn xác.

Vân Tranh mở lời:

“Tạm thời nguy hiểm đến tính mạng. kẻ đang giăng bẫy nhắm chúng , chiêu gọi là ‘Dẫn sói nhà’.”

Mạc Tinh híp mắt:

“Là ai tính kế bọn ?”

Vân Tranh đáp ngắn gọn:

“Tà khí.”

Chung Ly Vô Uyên lạnh mặt, môi mím chặt:

“Là dị tộc.”

Cả nhóm sắc mặt đổi.

Hắn ngẩng đầu:

“Các ngươi đừng quá lo. Yến Trầm bảo vật giữ mạng, nếu thật sự gặp nguy hiểm sẽ truyền tống ngoài. Hơn nữa còn Thái Thượng Trưởng Lão nhà Yến gia âm thầm bảo hộ.”

“Vừa quá hấp tấp, suy nghĩ kỹ kéo các ngươi chỗ nguy hiểm .”

Úc Thu vỗ vai :

“Đừng mấy lời khách sáo vô vị đó. Đã thì luôn.”

Mạc Tinh cũng :

“Chúng còn bí cảnh nữa mà.”

Nam Cung Thanh Thanh ngước Chung Ly Vô Uyên tuấn tú, nhẹ nhàng :

“Chúng là bằng hữu.”

“Chung Ly.” — Vân Tranh khẽ gọi tên , mỉm .

Chung Ly Vô Uyên chậm rãi giãn mày, khẽ “ừ” một tiếng.

Bảy Thành Thực Nhân, một cái — vì , nên sợ.

Cùng lúc đó, trong một góc nào đó của thành, một kẻ bọc kín trong áo đen đang quả cầu tinh thạch, quan sát tất cả.

Hắn khẽ, đầy ẩn ý:

“Nếu thể bắt trọn lưới đám thiên kiêu Đông Châu… thì mấy…”

【Lời tác giả】

Mấy bé yêu dấu ơi, trong Chung Ly, Yến Trầm, Phong Hành Lan, Úc Thu, Mộ Dận, Mạc Tinh — các bạn thích ai nhất ?? ( ̄▽ ̄)

Dung Thước: Thế còn ?

Vân Tranh: Nhấp nháy mắt ~ Tất nhiên là !

Dung Thước: …Tai đỏ hết ! Ai… ai thèm thích ngươi chứ!

Loading...