Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 217: Quyền Đầu Cứng

Cập nhật lúc: 2025-07-31 16:36:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức về Đông Châu thịnh hội đến khá chậm, nhưng bọn họ từ . Tuy nhiên, một thông tin nội bộ thì giờ họ mới nắm .

Phần lớn nguyên nhân là vì— dị tộc sẽ tham gia Đông Châu thịnh hội!

Đông Châu thịnh hội vốn là sự kiện lớn nhất ở Đông Châu, nơi định hình cấp bậc các thế lực, đồng thời cập nhật bảng xếp hạng tu sĩ trong khu vực.

Người thường thì thể mấy quan tâm.

với giới tu luyện thì khác, ai nấy đều cực kỳ để ý!

Phong Hành Lan, Thái tử của Bạch Hổ Quốc, là nắm thông tin sớm nhất, dù hoàng thất Bạch Hổ Quốc cũng đặt kỳ vọng lớn .

“Phụ hoàng từng nhắn với rằng, tại Đông Châu thịnh hội, điều dị tộc để tâm nhất chính là bảng xếp hạng thiên kiêu. Vì thế, bọn chúng khả năng sẽ bố trí kế hoạch, âm mưu hãm hại những thiên tài Đông Châu khi thịnh hội diễn , khiến họ thể sống sót đến lúc đó.” Phong Hành Lan nhíu mày tiếp: “Một khi thiên tài Đông Châu gặp nạn, dị tộc sẽ dễ dàng vươn lên chiếm thứ hạng cao.”

Lúc , Chung Ly Vô Uyên lấy một viên ngọc truyền tin đang phát ánh sáng đỏ từ trong gian trữ vật. Hắn vẻ bất ngờ và mừng rỡ, lập tức rót linh lực đó. Trong chớp mắt, ánh đỏ tan biến, đó là một giọng quen thuộc, ấm áp vang lên:

“Xin , bây giờ mới liên lạc với các ngươi. Mấy ngày qua nhiều cố gửi tin nhưng đều một lực lượng thần bí nào đó cắt đứt. Ban đầu định đích tìm các ngươi, nhưng khi nhận tin từ Chung Ly rằng các ngươi vẫn an trong khu trục xuất, đành gác ý định.”

“Ta tu vi còn yếu, thể giúp gì nhiều, chỉ thể đợi các ngươi tại Lan Thành. Những chuyện khác, gặp sẽ .”

Nghe , Mộ Dận mừng rỡ : “Là giọng của Yến Trầm! Hắn quả nhiên vẫn bình an vô sự!”

Những khác cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chung Ly Vô Uyên lập tức truyền tin cho Yến Trầm.

Sau khi Yến Trầm rời khỏi khu trục xuất, cộng thêm một vài thông tin nửa thật nửa giả về bí cảnh, cùng với việc bang phái Phong Vân để lộ vài chuyện... khiến cho cả nhóm còn lo lắng gì nhiều nữa.

Vân Tranh ngẩng đầu, nhếch môi :

“Trong khu trục xuất chắc chắn kẻ thuộc tầng lớp thượng vị cấu kết với dị tộc, âm mưu ám sát thiên tài Đông Châu chúng . Nếu , chi bằng chúng tặng bọn chúng một ‘món quà lớn’ .”

“Quà gì cơ?” Mọi đều hưng phấn, hành động ngay.

Những ngày qua họ vẫn cố gắng kiềm chế, vì lo sợ lộ phận sẽ gây phiền toái.

giờ thì cần lo nữa.

Vân Tranh tươi: “Tất nhiên là phá tan âm mưu của bọn chúng !”

“Phá kiểu gì?”

Vân Tranh vẫy tay gọi cả nhóm gần, cùng thì thầm bàn bạc hồi lâu.

Sau khi bàn bạc xong, cả bảy đều mang vẻ mặt hả hê và phấn khích.

Vân Tranh : “Chơi thì chơi lớn, nhưng nhớ chuẩn đường lui .”

“Mất gì mà !”

Sau khi phân công nhiệm vụ xong xuôi, cả nhóm bắt đầu hành động.

Tối hôm đó, Chiêm Nhất Trăm đến tìm họ như thường lệ để trục tháp, nhưng họ từ chối.

Chiêm Nhất Trăm khó hiểu hỏi:

“Vì thế? Các vị đại nhân, bang phái của các thăng từ cấp chín lên cấp sáu , tối nay chắc chắn sẽ nhiều trục quân đến mời chào đấy chứ?”

“Bọn lộ phận .” Úc Thu tựa cửa, giọng sâu kín.

Bị lộ phận?

Chiêm Nhất Trăm sợ hãi bọn họ, thể tin nổi: bọn họ lộ phận từ khi nào?

Mới chợp mắt một chút mà thứ đổi?

Chẳng nghĩa là mất chỗ dựa ? Ngược còn chuốc thêm kẻ thù?

Nghĩ đến đây, Chiêm Nhất Trăm cảm thấy tuyệt vọng, cả như nhuốm màu mục nát.

Vân Tranh , đưa một chiếc bình sứ, “Bình đan dược thể giúp ngươi dịch dung suốt nửa năm. Coi như phần thưởng vì mấy ngày qua ngươi vất vả. Hy vọng ngươi c.h.é.m c.h.ế.t quá sớm!”

Phiêu Vũ Miên Miên

Chiêm Nhất Trăm ngẩng đầu, kinh ngạc Vân Tranh – đang mang bộ dạng bình thường do dịch dung.

Trong lòng trào dâng cảm xúc phức tạp, nên lời.

“Không cần ?” Vân Tranh nhướng mày hỏi.

“Cần! Cần chứ!” Chiêm Nhất Trăm vội gật đầu.

Sau khi nhận lấy bình sứ, vẫn cảm thấy khó tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-217-quyen-dau-cung.html.]

Chỉ mới theo bọn họ vài ngày, hé lộ chút thông tin, mà hồi đáp lớn đến ...

Dù tội ác chồng chất, nhưng đến lúc , vẫn nghiêm túc một câu:

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. mấy ngày tới ngươi ở yên trong khách điếm, đừng ngoài.” Vân Tranh , giọng dần trở nên nghiêm túc. “Nếu ngươi bắt hoặc cố tình tiết lộ tin tức về bọn , hậu quả thế nào chắc ngươi tự !”

Chiêm Nhất Trăm tất nhiên hiểu, gật đầu về phòng.

Mạc Tinh liếc sang sườn mặt của Vân Tranh, động tác tay như c.h.é.m xuống, hỏi:

“Có cần g.i.ế.c luôn ?”

“Không cần.” Vân Tranh lắc đầu, môi khẽ nhếch, “Ta bố trí trận pháp trong phòng . Chỉ cần ý định phản bội, sẽ lập tức rơi ảo cảnh.”

“Ngươi... kết hợp cả trận pháp và ảo thuật?!” Úc Thu kinh ngạc.

“Ừ.” Vân Tranh gật đầu nhẹ.

Mọi : “!” — Đỉnh thật đấy!

Vân Tranh thì thấy phản ứng của méo mó.

Bởi lúc nàng đang suy nghĩ: nên tiết lộ rằng Nhị Bạch chính là thần thú khế ước của —Vân Tranh?

Sức hút của thượng cổ thần thú Bạch Hổ với bọn họ lớn hơn nàng tưởng nhiều.

Nhị Bạch nàng giấu lâu, lẽ đến lúc để nó sát cánh chiến đấu cùng nàng .

Cùng lắm thì lộ át chủ bài một chút thôi.

Huống chi...

Còn Thanh Phong ở đây!

Sau khi chia tay , Vân Tranh trở về phòng riêng, gọi Thanh Phong – từng chủ động xuất hiện.

“Thanh Phong.”

Một bóng dáng màu lam nhanh chóng hiện , lặng lời nào.

Trên khuôn mặt thanh tú của Thanh Phong hiện rõ niềm vui mừng, trong lòng thì điên cuồng hét lên:

Cuối cùng cũng tới lúc đất dụng võ ? Suốt ngày theo đế hậu mà chẳng cần gì, nhàm chán c.h.ế.t .

Nhàm chán thì nhàm chán, nhưng mỗi đế hậu cùng tiểu đội xông pha chiến đấu, thấy ngứa tay, chỉ xông lên đ.ấ.m cho vài phát.

Trong lòng thì sôi sục, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn cúi đầu thi lễ:

“Đế hậu.”

“Khụ khụ...” Vân Tranh suýt sặc.

Nàng xua tay: “Gọi là tiểu thư Vân, hoặc cô nương Vân là .”

“Tuân lệnh, đế hậu.” Thanh Phong cung kính đáp, trong lòng thầm nghĩ:

Quả nhiên đế hậu giống mấy nữ tu khác, chẳng màng hư danh gì cả.

Vân Tranh: “…”

Cũng chẳng buồn đôi co, nàng thẳng chuyện chính:

“Thanh Phong, chắc ngươi cuộc bàn bạc khi nãy, cũng nắm kế hoạch đúng ?”

“Biết !” Hắn gật đầu liên tục, cực kỳ phấn khích vì cuối cùng cũng xung trận.

Vân Tranh đang độc thoại nội tâm gì, chỉ đơn giản dặn dò vài câu.

Thanh Phong định rút lui thì gọi .

“Khoan .”

Thanh Phong ngẩng lên: “Đế hậu còn điều gì dặn dò?”

“Đế Tôn gửi tin gì cho ngươi ?”

“Có. Ngài bảo thuộc hạ bảo vệ đế hậu cẩn thận, đồng thời giám sát đế hậu tu luyện nghiêm túc. Dù thì… đế hậu cũng cần giám sát mới chăm chỉ.”

Vân Tranh đến nửa câu đầu thì… nắm chặt tay—quyền đầu siết cứng.

Trên mặt nàng nở nụ nguy hiểm khiến ai cũng lạnh sống lưng.

Loading...