Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 911: Quẻ tính nghịch chuyển
Cập nhật lúc: 2025-09-04 09:35:35
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Miêu Miêu Đại Nhân
Mà lão giả tóc bạc vẫn luôn ngoài cổng Khúc gia tiếng gọi, khóe miệng khẽ nhếch lên, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền khắp bộ Khúc gia.
"Ai..."
Mọi kinh ngạc, lập tức tìm kiếm nơi phát âm thanh. Chưa kịp tìm thấy, lúc bàn tay ảo ảnh khổng lồ đột nhiên đánh bay , lùi mấy chục mét.
Chỉ thấy tám trẻ tuổi tuy rằng thương, nhưng đến mức trọng thương.
lúc ——
Thiếu nữ áo đỏ cầm đầu triệu hồi mấy chục tấm phù văn màu vàng cam rực rỡ, đồng loạt bày mặt nàng. Nàng giống như một thẩm phán giả, kết một thủ ấn, đó ném phù văn về phía bàn tay ảo ảnh khổng lồ .
Vân Vũ
Bàn tay ảo ảnh khổng lồ né tránh, trực tiếp lao tới.
Lực lượng mênh m.ô.n.g , nhấc lên từng trận gió, những mảnh vỡ nhà cửa phát tiếng va chạm.
Oanh!
Một tiếng vang lớn chợt nổi lên, cảnh tượng giữa trung cho kinh hãi. Đập mắt họ là từng tấm phù văn màu vàng cam khổng lồ, bao bọc bàn tay ảo ảnh khổng lồ từng lớp từng lớp.
Bàn tay ảo ảnh khổng lồ phá vỡ 28 tầng phù văn, nhưng thoát khỏi linh lực của tầng phù văn thứ 29. Trong chốc lát, bàn tay ảo ảnh khổng lồ bao bọc kín mít, ngay đó nổ tung với thế sét đánh kịp bưng tai.
Khói đặc nổi lên, ánh lửa b.ắ.n bốn phía.
Bàn tay ảo ảnh khổng lồ diệt!
Lần , chọc giận Khúc Dịch lão tổ ở . Hắn còn che giấu, trực tiếp xuất hiện mắt , bay thẳng đến Vân Tranh vỗ tay tới.
Chưởng , ẩn chứa vô linh lực hùng hậu. Nếu trúng, tuyệt đối cơ hội sống sót.
“Tranh Tranh!” Bảy Phong Hành Lan nhanh chóng hướng về phía Vân Tranh.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng của vị lão giả .
“Lĩnh vực Quẻ Tính, triển khai ——”
Trong phút chốc, bộ Khúc gia đều vì mà chấn động, mà sắc mặt Khúc Dịch lão tổ kinh biến, dường như gặp chuyện lớn .
Trước mắt hiện lên một luồng sáng trắng, khi kỹ , xuất hiện ở vị trí ngoài cổng Khúc gia, mà bàn tay vỗ về phía một lão giả tóc bạc.
Vị lão giả tóc bạc , dường như thấy ở đó !
Lão giả tóc bạc khẽ thở dài một , vẻ mặt đạm nhiên một câu:
“Quẻ tính nghịch chuyển.”
Lời , mặt Khúc Dịch lão tổ lộ vẻ hoảng sợ. Bàn tay của một luồng lực lượng vô hình cứng ngắc xoay một hướng, chưởng lực vốn dĩ vỗ về phía , hiện tại hướng về n.g.ự.c chính .
“Không…” Sắc mặt Khúc Dịch lão tổ kinh hãi, cố gắng khống chế bàn tay , nhưng kết quả phản mạnh hơn, tại như ?!
Kế hoạch hiện tại, đành thu hồi lực lượng mà đánh .
, sự việc vẫn thuận lợi như dự đoán.
“Phanh!”
Khúc Dịch lão tổ chính chưởng lực của đánh trúng, tức khắc lùi phía , rơi xuống đống phế tích. Hắn ngay lập tức phun m.á.u tươi, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, n.g.ự.c lõm xuống.
“Khúc Dịch lão tổ!” Mọi Khúc gia kinh hoàng, tức khắc lao về phía , vây quanh .
Hai vị lão tổ khác nhận thấy sự mạnh mẽ của tới, một cái, đó xuất hiện ở cách Khúc Dịch lão tổ xa. Họ hai híp mắt chằm chằm lão giả tóc bạc ngoài cổng Khúc gia.
Họ thấy rõ, đồng tử co rụt .
Hắn là Khung Thiên Thần Toán - Tông Nhân Vô!
Lúc , lão giả tóc bạc nhanh chậm bước , khí chất mạnh mẽ, giận mà uy. Những Khúc gia nhịn tránh một con đường rộng mở cho Khúc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-911-que-tinh-nghich-chuyen.html.]
Ngay lúc hai vị lão tổ cảnh giác phòng Tông Nhân Vô, chỉ chậm rãi một câu: “Chúng là Đại sứ Khung Thiên.”
Vẻ mặt Khúc gia cứng đờ: “…”
Tông Nhân Vô ngẩng đầu liếc tám Vân Tranh, khóe miệng : “Đây là thiên kiêu trẻ tuổi của Khung Thiên chúng , bọn họ tính cách tương đối bốc đồng, nóng nảy, tính tình đặc biệt quật cường, một tấm lòng ‘cầu thật’. Bọn họ trực giác nhạy bén, cảm thấy gia chủ Khúc gia hẳn là ở nhà, cho nên mới đến phiền một phen.”
“Không ngờ, gia chủ Khúc gia thật sự ở.”
Phong cách chuyện của Tông Nhân Vô đột nhiên chuyển hướng: “Đây là các ngươi đúng . Khúc gia các ngươi nếu đạo đãi khách, lão phu kiến nghị Thủ Vân các ngươi đổi một thế lực khác đến đón tiếp Khung Thiên chúng !”
Những câu cuối cùng , dùng linh lực khuếch đại, ngoài Khúc gia đều thể thấy.
Sắc mặt các lão tổ Khúc gia đổi, từ những lời của Tông Nhân Vô, họ thể liên tưởng đến đại khái sự việc như thế nào.
Họ về phía gia chủ Khúc gia đang trọng thương ngã đất, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Một vị lão tổ trong đó tiến lên một bước, hỏi ngược : “Tông Nhân tiền bối, tuy Khúc Thiên Ngạo đúng, nhưng ngươi thể cho phép các thiên kiêu trẻ tuổi Khung Thiên của các ngươi, hủy hoại căn cơ trăm năm của Khúc gia chúng , còn nhiều của Khúc gia chúng thương như , chuyện nên xử lý thế nào?!”
Ai ngờ Tông Nhân Vô theo kịch bản, mà là vị lão tổ nhàn nhạt hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vị lão tổ nghẹn .
Một vị lão tổ tóc đen khác lạnh : “Tự nhiên là phế tu vi của bọn họ! Này là trừng phạt nhẹ ! Tông Nhân tiền bối, vẫn là nể mặt . Nếu , sớm nghiền xương thành tro bọn họ ! Sao để họ sống đến lúc ?”
Tông Nhân Vô đáp lời.
Trong phút chốc, khí chút quỷ dị.
Đáy lòng lão tổ tóc đen chút run rẩy, định mở miệng chuyện, thấy Tông Nhân Vô ngữ khí nhàn nhạt : “Như cũng tồi.”
Mọi Khúc gia lời , trong lòng nghẹn khuất tiêu tan một nửa, nhưng câu tiếp theo của Tông Nhân Vô sắc mặt họ đại biến.
“Không bằng lão phu diệt Khúc gia các ngươi, các ngươi liền sẽ so đo nhiều như .”
“Ngươi…” Lão tổ tóc đen nhăn chặt mày, thể tin .
Trên mặt Tông Nhân Vô nhiều thêm vài phần lạnh lẽo, “Muốn phế đồ của lão phu? Các ngươi xứng ?! Khi lão phu nổi danh thiên hạ, Khúc gia các ngươi còn ở xó xỉnh nào !”
“Còn cho Khung Thiên chúng một bài học? Khúc gia các ngươi mấy cân mấy lạng ?”
Những lời , sắc mặt các lão tổ Khúc gia kinh biến. Sợ hãi nhất vẫn là gia chủ Khúc gia đang trọng thương ngã đất cùng với lão giả mũi diều hâu , trong lòng họ kinh hãi thôi, cả sợ hãi quấn quanh.
Họ Khung Thiên cư nhiên cương trực như ?
Lần họ đụng một bức tường cứng!
Mà Vân Tranh những lời , nhịn nhướng mày. Nàng vẫn là đầu tiên sư phụ nhà nhiều lời chọc giận khác như , quả nhiên thực lực là cứng rắn.
Vân Tranh cùng các bạn nhỏ dịch chuyển đến phía Tông Nhân Vô.
Mọi Khúc gia thấy tám của tiểu đội Phong Vân, kinh giận hận.
Các lão tổ Khúc gia thực lực của Tông Nhân Vô là giả. Năm đó mang theo một đội thiên kiêu trẻ tuổi Thủ Vân, đối mặt với đông đảo thế lực ý đồ , vẫn thể bảo vệ an các thiên kiêu trẻ tuổi của Khung Thiên. Có thể thấy, thực lực của mạnh mẽ đến mức nào!
Vị lão tổ lập tức : “Tông Nhân tiền bối, là… là Khúc gia chúng đúng. Khúc Thiên Ngạo xử sự chu đáo, ba chúng cũng nắm rõ tình hình. Hiện tại Khúc gia cũng hủy hoại, ngài cũng nên nguôi giận chứ? Chúng bây giờ liền nghênh đón Đại sứ Khung Thiên.”
Tông Nhân Vô giương mắt: “Không cần.”
Vị lão tổ vẻ mặt cứng đờ, cần là ý gì?!
Tông Nhân Vô bỗng nhiên sang hướng bên , ngẩng đầu qua, “Tới .”
Mí mắt Vân Tranh giật giật, mơ hồ thể cảm nhận điều gì.
Mọi hiểu nguyên do, theo hướng ánh mắt qua. Chỉ thấy một đội xuất hiện Khúc gia. Từng thị vệ khí thế lẫm liệt, buộc những quan sát trong bóng tối nhịn rụt cổ. Mà dẫn đầu là một đàn ông trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ, bên hông cài một đóa hoa kiều, mày mắt như mực vẽ, khóe môi ngậm chút lười biếng kìm chế.
Ánh mắt trong nháy mắt khóa chặt thiếu nữ áo đỏ .
“Tranh Tranh, tới đón cháu.”