Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 927: Từ Cuồng Của Dao Quang
Cập nhật lúc: 2025-09-04 09:36:31
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , võ đài thi đấu, một bên là thiên kiêu trẻ của Thủ Vân, còn một bên là một con siêu thần thú hỏa sư. Trận đấu vô cùng kịch liệt, khiến tạm thời quên chuyện Tưởng Hạt đánh bại .
Tiếng cổ vũ ngừng.
Thiên kiêu Thủ Vân võ đài, đồng tử biến thành màu hồng nhạt. Hắn thi triển từng đồng thuật vô hình, ép hỏa sư lùi .
"Rống!" Hỏa sư bạo nộ, phấn khích nhảy lên. Linh lực nguyên tố hệ hỏa nồng đậm bùng nổ.
Thiên kiêu Thủ Vân lùi nửa bước, đồng tử lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Chỉ thấy hai tay nhanh chóng kết ấn, lạnh lùng : "Triệu!"
Một con rối trung cấp mặt đột nhiên xuất hiện phía hỏa sư.
Con rối linh hoạt cầm kiếm, bổ mạnh xuống lưng hỏa sư.
Cùng lúc đó, thiên kiêu Thủ Vân nhanh chóng thi triển một đồng thuật. Trong một khoảnh khắc, hai giáp công hỏa sư, khiến nó như một con thú nhốt trong lồng, khó thể thoát .
Không lâu , hỏa sư đánh bại, thở thoi thóp ngã xuống đất, đó của võ thú tràng đưa .
Khán giả sôi nổi reo hò.
"Không hổ là thiên kiêu Thủ Vân chúng , lợi hại lợi hại!"
"Một so với một, quả thực là một trời một vực. Thiên kiêu Khung Thiên cũng quá phế , ngay cả một con rối trung cấp cũng đối phó , quả thực là rác rưởi ha ha ha..."
"Đừng nữa, Khung Thiên sắp chỗ ."
Lúc , mười một của đội Hướng Hoàng khán đài như đống lửa. Sắc mặt họ khó coi, ánh mắt khỏi về phía Tưởng Hạt.
Tưởng Hạt chằm chằm như , thẹn quá hóa giận: "Có các cũng khinh thường ?"
Một trong đội Hướng Hoàng : "Hạt, lúc nãy bảo đừng ngoài chọc nổi. Bây giờ là thời buổi hỗn loạn, Khung Thiên chúng nên khiêm tốn một chút."
Tưởng Hạt lời , càng thêm tức giận, cảm thấy đang khinh thường . Hắn cố nén giận, về phía Hoàng Phủ Hướng Vi, mở miệng : "Hướng Vi..."
"Đừng nữa, tất cả im lặng ," Hoàng Phủ Hướng Vi vẻ mặt lạnh nhạt.
Trái tim Tưởng Hạt lập tức như d.a.o cắt. Không gì thể so sánh với sự lạnh nhạt của yêu. Hắn cúi đầu xuống, che giấu sự âm u trong mắt. Một ngày nào đó, nhất định sẽ dẫm lên các thiên kiêu của Thủ Vân và Dao Quang, hung hăng nhục họ.
lúc , trận thi đấu tiếp theo võ đài bắt đầu.
Lần , từ lồng sắt nhảy xuống là một nam tử thanh lãnh áo trắng. Hắn vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm . Đối thủ của cũng là một con rối trung cấp.
Vân Tranh nhướng mày.
Đến .
Nàng lập tức vẫy tay với Phượng Mai, từ gian trữ vật lấy một chiếc nhẫn trữ vật, "Giúp đặt cược, cược mặc áo trắng thắng."
Phượng Mai sững sờ, ngay đó gật đầu, nhanh chóng lui xuống, đặt tiền cược.
Nhận thấy tiếng động, Phượng Nguyên Kiều khẽ nhíu mày, vẻ khó hiểu hỏi: "Vân Tranh, ngươi quen ? Hắn là Khung Thiên ?"
Vân Tranh gật đầu, "Quen, là thiên kiêu xuất chiến của Khung Thiên."
Phượng Nguyên Kiều , ngước mắt nam tử áo trắng võ đài. Người tu vi Thiên Tôn cảnh trung kỳ, còn cao hơn một tiểu cảnh giới. Không thể , đây là tu vi cao nhất trong những thiên kiêu Khung Thiên mà từng thấy.
"Tu vi miễn cưỡng cũng tạm ," Phượng Nguyên Kiều lựa lời mà .
Phượng Nguyên Minh, Phượng Nguyên Hằng và Phượng Nguyên Ca thấy Vân Tranh và Phượng Nguyên Kiều chuyện, cũng khỏi dồn sự chú ý lên võ đài.
Mà khi Phong Hành Lan là thiên kiêu trẻ của Khung Thiên, trong lòng họ bớt vài phần kinh ngạc, thêm vài phần khinh miệt và xem thường.
"Đây là thiên kiêu trẻ tu vi mạnh nhất của Khung Thiên đó chứ, cũng chẳng gì. Nếu với tu vi Thiên Tôn cảnh trung kỳ mà đánh bại con rối trung cấp, thật sự sẽ lâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-927-tu-cuong-cua-dao-quang.html.]
"Hy vọng Khung Thiên thể vài thiên kiêu thực lực, chứ một đống rác rưởi."
"Thực lực của con rối trung cấp thể sánh ngang với Thiên Tôn cảnh sơ kỳ. Nếu đánh bại , Khung Thiên đều là một lũ kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong ha ha ha..."
Những lời tương tự như , ngừng vang lên.
Rất nhanh, trận đấu võ đài bắt đầu.
Bầu khí chiến đấu bùng nổ ngay lập tức. Con rối trung cấp tốc độ nhanh, tấn công về phía Phong Hành Lan. Còn Phong Hành Lan nhanh chậm nắm chặt chuôi kiếm.
Ngay trong tích tắc đó...
"Oanh!"
Con rối trung cấp báo c.h.é.m thành hai nửa, bay về phía võ đài.
Toàn trường yên tĩnh, ít đồng tử co , há hốc mồm, cảnh tượng mắt cho kinh hãi.
Nam tử áo trắng ngay cả vỏ kiếm cũng rút , chỉ một luồng kiếm ý nội liễm thâm hậu đủ để kết thúc con rối trung cấp trong một chiêu!
Mãi đến khi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, mới phản ứng . Chỉ thấy nam tử thanh lãnh áo trắng cầm kiếm, vẻ mặt thản nhiên xuống võ đài, ảnh dần dần khuất bóng tối.
"Hắn... ... thể?!" Khung Thiên thể mạnh như ?!
Không ít thiên kiêu trẻ tuổi biến sắc mặt.
Mà một bộ phận thiên kiêu trẻ, đưa Phong Hành Lan hàng ngũ đối thủ. Trong giao lưu hội ba đại lục, họ sẽ cảnh giác và đề phòng .
Trên khán đài, Phàn Ngọc Nhi lấy hai tay nâng má, đôi mắt lấp lánh, vẻ Phong Hành Lan mê hoặc. Nàng nghiêng đầu đối với nam nhân trung niên bên cạnh, chớp chớp mắt : "Cha, con đối với nhất kiến chung tình. Con gả cho ô ô ô, quá trai, là gu của con."
Khóe miệng nam nhân trung niên co giật một cái, giả vờ nghiêm túc : "Ngọc Nhi, tháng con nhất kiến chung tình với gần một trăm thiên kiêu . Con xem là , hai canh giờ con chắc chắn sẽ lòng đổi thôi."
Phàn Ngọc Nhi kiên định lắc đầu, lộ vẻ si mê : "Lần con thể mê luyến bốn canh giờ!"
Nam nhân trung niên: "..." Con gái vì thế ???
Lúc , con rắn đen quấn quanh cánh tay của Phàn Ngọc Nhi phát tiếng 'tê tê', dường như đang phụ họa lời Phàn Ngọc Nhi .
...
Bên , Vân Tranh đang ghế ở khu vực của Phượng gia, đột nhiên nhận tin nhắn từ Phong Hành Lan. Nàng đưa thần thức , chỉ giọng tiếc nuối : "Tranh Tranh, kiếm một ngàn vạn hồng ngọc. Ban đầu định tham gia thêm vài trận đấu nữa, nhưng phụ trách võ thú tràng , chỉ thể tham gia một , ai..."
Nàng nhất thời gì, an ủi một câu: "...Đừng quá liều."
Lúc , Phượng Nguyên Kiều định gì đó với Vân Tranh, thì một trận ồn ào và tiếng hét chói tai thu hút sự chú ý.
"Người ... cởi quần áo! A a a!"
"Hắn còn cởi nữa?!"
"Thật là mất mặt a!"
Vân Tranh thu hồi thần thức, theo tiếng, chỉ thấy võ đài xuất hiện thêm một và một con rối.
Người đó là... một nam tử trẻ tuổi làn da đồng.
Nam tử trẻ tuổi cởi hết áo, ngay cả giày cũng cởi, tùy tiện ném ở một bên võ đài, lộ làn da màu đồng, cơ bắp cuồn cuộn, sáu múi bụng, còn cả đường eo thấp, khiến suy nghĩ lung tung.
Nếu quần của buộc bằng một sợi Thần Cấp Phược Tiên Thằng, khả năng cởi hết.
Vân Vũ
Hắn tóc dài nửa búi nửa xõa, ngũ quan sâu thẳm, một vẻ tuấn tú hoang dã.
Phượng Nguyên Kiều thấy võ đài, khóe miệng giật giật mạnh, vẻ mặt chút kỳ quái. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn với Vân Tranh: "Đây là... Từ Cuồng của Dao Quang. Nghe từ nhỏ bầy thú nuôi lớn, nên sống như một dã nhân. Sau Từ gia của Dao Quang tìm về, nhận tổ quy tông. thói quen của hình thành, cảm thấy quần áo là sự trói buộc, nên thường xuyên cởi quần áo, đặc biệt là khi chiến đấu."
"Ta còn , là một câm."