Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 93: Bất luận sinh tử

Cập nhật lúc: 2025-07-21 04:40:35
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Tranh đầu .

Chỉ thấy cô cô của nàng đang , đôi mắt phượng cong cong như , nàng mỉm :

“Tranh Nhi, cha con với , ông là Vương gia ngoại tộc của Đại Sở, để chuẩn nên rời .”

“Vậy chúng cũng nhanh lối dành cho thí sinh để chuẩn thôi.”

“Vâng ạ.” Vân Tranh đáp lời.

Hai liền cùng tiến hành lang dành cho thi đấu. Sau khi xuất trình lệnh báo danh, thị vệ mới cho họ .

Vừa bước bên trong, họ thấy hơn trăm thanh niên nam nữ tuổi còn trẻ đang tụ tập nơi đất trống chờ đến lượt lên đài.

Vân Tranh liếc qua một vòng, ánh mắt dừng thoáng chốc ở một nào đó, đó nhanh chóng rời .

Đột nhiên, nàng nhận cảm xúc của Vân Diệu bên cạnh vẻ đổi rõ rệt. Nàng nghiêng đầu , liền thấy cô cô của đang chăm chú về phía một đàn ông vẻ mặt âm trầm và một phụ nữ trẻ ăn mặc diêm dúa bên cạnh .

Phương Tư Ngôn!

Và chính thê của – Liễu Thúy Như!

Không trách cô cô xúc động như , hóa là đụng hai .

Vân Tranh ánh mắt trầm xuống, cất giọng:

“Cô cô, cần để tâm đến họ. Chờ đến vòng quyết đấu, cứ thoải mái trả thù, chắc hai kẻ đó thắng !”

Nghe , Vân Diệu khẽ sững , nhanh chóng giấu cảm xúc nên , nàng sang mỉm dịu dàng:

“Ừ, cô cô . Còn con, lúc thi đấu nhất định bảo vệ bản cho . Cô con phần bướng bỉnh, nhưng nếu cảm thấy nguy hiểm tới tính mạng thì nhất định lập tức nhận thua.”

“Không gì quan trọng hơn mạng sống của con cả!”

“Vâng ạ.” Vân Tranh nghiêm túc gật đầu.

Hai đóa song xu của Vân Vương phủ xuất hiện sớm thu hút sự chú ý của ít .

Trong những tham gia thi đấu, phần lớn đều từng chế nhạo hoặc khinh thường Vân Tranh, nên giờ khi nàng còn là phế vật nữa, tâm trạng bọn họ khỏi chấn động mạnh.

Chẳng bao lâu , thêm từ hành lang tiến – chính là Sở Duẫn Hành, Giang Dịch Thần, Tô Dung và Sở Duẫn Nhu.

Sở Duẫn Hành tuấn tú như ngọc, dáng vẻ nho nhã thư sinh.

Giang Dịch Thần thì giữa mày toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, khóe môi thường trực nụ yêu nghiệt.

Vừa xuất hiện, hai lập tức trở thành tiêu điểm, bao thiếu nữ đỏ mặt e thẹn.

Tô Dung hôm nay vẫn mặc váy trắng, khí chất dịu dàng, mỉm nhẹ nhàng khiến ít nam tử mê mẩn.

Sở Duẫn Nhu mặc váy hồng phấn, đầu đeo đầy trang sức phát tiếng leng keng mỗi khi nàng bước . Tuy nhiên, những món trang sức hề phù hợp cho một ngày thi đấu.

“Tam hoàng tử với đại tiểu thư Tô gia thật là xứng đôi quá!”

“Giang thiếu gia hôm nay thật tuấn tú……”

“Tam hoàng tử phong độ thế , đúng là hiếm !”

Đám nữ tử thi tán dương Sở Duẫn Hành, khiến nhiều nam tử xung quanh khỏi khó chịu. Có nhịn bật thốt:

“Trước Tam hoàng tử chẳng đến tìm con phế vật Vân Tranh ? Kết quả còn bước cửa Vân lão vương gia đuổi thẳng cổ!”

“Ha ha ha……”

Không ít phá lên, sắc mặt Sở Duẫn Hành lập tức tối sầm .

Nếu xung quanh vệ binh canh giữ, chỉ e lấy phận hoàng tử áp chế đám .

Sở Duẫn Hành ngó quanh, ánh mắt nhanh chóng tìm Vân Tranh đang trong một góc.

Lúc , nàng đang nghịch ngón tay kẹp một chiếc bút lông mảnh, vẻ mặt lười biếng xen chút lãnh đạm, hờ hững .

Hai chạm mắt , Sở Duẫn Hành khỏi run lên trong lòng.

Đôi mắt nàng quá , đến mức khiến khác dám thẳng.

Sao phát hiện điều

khóe môi Vân Tranh khẽ nhếch lên nụ mỉa mai khiến cảm thấy hổ đến phát cáu. Hắn định bước tới chất vấn nàng thì bỗng một giọng dịu dàng cắt ngang:

“Điện hạ, đừng để tâm đến lời họ . Dung Nhi , tìm Vân Tranh chỉ là để giải thích rõ ràng chuyện thôi.”

Sở Duẫn Hành cúi mắt con gái dịu dàng mặt, trong lòng khỏi dấy lên chút áy náy.

Hắn đến tìm Vân Tranh… thật chỉ để giải thích…

Còn toan tính khác.

Tô Dung thấy đáp, ánh mắt thoáng động, vẫn nở nụ nhàn nhạt:

“Điện hạ, chúng sang bên .”

“Ừ.” Không là do áy náy vì lý do gì khác, Sở Duẫn Hành gật đầu.

Sở Duẫn Nhu hừ lạnh:

“Đi thôi! Đám trời cao đất dày, đợi kết thúc thi đấu, bổn công chúa nhất định xin phụ hoàng trị tội từng đứa một!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-93-bat-luan-sinh-tu.html.]

Giang Dịch Thần bên cạnh thu hết biểu cảm của nhóm trong mắt, chỉ lắc đầu thầm nghĩ.

Sau đó, đầu về phía Vân Tranh, ném cho nàng một cái nháy mắt quyến rũ.

Vân Tranh thấy thế, khóe miệng co giật.

Thầm nghĩ: Ta quen gì với cái tên lả lơi chứ.

Vân Diệu cũng thấy màn đó, nghiêng đầu trêu:

“Tranh Nhi, con thấy Giang Dịch Thần thế nào?”

“Cũng .” Vân Tranh hiểu ý cô cô nên thuận miệng đáp.

Vân Diệu :

“Giang Dịch Thần xem là thiên tài trẻ tuổi một Đại Sở. Sở Duẫn Hành thì đáng tin, nhưng cô thấy Giang Dịch Thần đối với con hình như cảm tình đấy…”

Vân Tranh vội ngắt lời:

“Đừng nữa cô cô. Con với nhiều nhất chỉ là bạn bè bình thường, hề gì sâu xa cả. Hơn nữa…” Hơn nữa thích…

“Hơn nữa cái gì?”

“Không gì! Cô cô đừng loạn ghép đôi, con mới mười lăm tuổi thôi!”

Vân Diệu bật , cũng trêu nàng thêm nữa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Một lúc .

Tiếng trống hiệu lệnh vang lên, đàn ông mặc áo bào xanh nhạt ở vị trí chủ tọa dậy, cất giọng:

“123 thí sinh trẻ tuổi – vòng loại đầu tiên sẽ là đại chiến hỗn hợp. Nghĩa là tất cả thí sinh cùng lên đài thi đấu, giao đấu loạn chiến, cho đến khi chỉ còn 10 cuối cùng!”

Mọi xong đều sửng sốt.

Bởi vì lôi đài hiện tại nhiều nhất chỉ chứa 50 , đủ chỗ cho hơn 100 cùng lúc?

Hơn nữa, những năm từng quy định kiểu là thi đấu vòng loại theo tầng lớp mà thôi.

Sao năm nay đổi?

Hoàng đế Sở – Sở Thừa Ngự – khẽ cau mày, rõ ràng cũng nghĩ đến điểm . Hắn dậy, ngẩng đầu nam nhân áo xanh nhạt, khách khí :

“Sứ giả tôn quý, lôi đài của chúng thể chứa nhiều như . Ngài thấy ?”

Người chỉ nhàn nhạt liếc một cái, đó giơ tay lên.

Một luồng linh lực cường đại xuất hiện. Trong tay bỗng thêm một vật nhỏ như lôi đài thu nhỏ, ném lên trung.

‘Ầm ——’

Một luồng khí mạnh mẽ tỏa , chiếc lôi đài thu nhỏ lập tức biến lớn, lơ lửng ngay phía lôi đài ban đầu – to gấp đôi.

Mọi đều sững sờ, mắt tròn mắt dẹt.

Họ từng thấy vật gì thể tùy ý phóng to thu nhỏ như .

Vân lão vương gia liếc mắt nhận đó là Linh Khí, trong lòng khỏi xúc động – quả nhiên thế giới bên ngoài còn rộng lớn bao.

Ông đến Linh Khí cũng là nhờ Quân Việt từng cho xem qua.

Nghe , chỉ đại quốc mới Linh Khí.

“Đó là cái gì ? Sao lôi đài thể biến lớn ?”

“Còn thể lơ lửng giữa trung, thật thần kỳ!”

“Không hổ là sứ giả từ Thánh Đô, bảo vật trong tay thật đáng kinh ngạc!”

Dù ai cũng thèm khát món linh bảo , nhưng đối phương là sứ giả từ Thánh Đô, cả phận và thực lực đều vượt xa bọn họ, nên chẳng ai dám nảy sinh ý đồ.

Vân Tranh Linh Khí đó, khẽ nhướng mày.

Khá thú vị đấy.

“Thi đấu – bắt đầu.” Nam nhân áo xanh nhạt trầm giọng.

Dứt lời, vệ binh liền dẫn 123 thí sinh trẻ tuổi tiến lên lôi đài.

Tất cả đều tự nhảy lên.

Đến lượt Vân Tranh, nam nhân liếc nàng một cái.

Chỉ thấy nàng bay lên đài, áo đỏ rực cháy, khiến ai nấy ngoái .

Người đàn ông khẽ cau mày. Trên thiếu nữ … hình như thở của phù văn sư.

ông nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ .

Một thiếu nữ ở tiểu quốc, mới chỉ là ngũ giai linh sư, thể là phù văn sư ?

Không ông coi thường tiểu quốc, mà vì… tài nguyên ở đó đủ để nuôi nổi một phù văn sư đời.

Khi 123 thiếu niên đều lên đài, nam nhân híp mắt, trầm giọng :

“Vòng khảo hạch tranh suất Thánh Đô – sự việc vô cùng trọng đại. Trên lôi đài, bất luận sinh tử, kẻ nhát gan thì… tự rời khỏi đài !”

Loading...