Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 954: Không Cần Thất Thần

Cập nhật lúc: 2025-09-10 08:02:02
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong bí cảnh.

Tại khe vực sâu, ánh sáng lờ mờ. Mấy thiên kiêu trẻ tuổi một một về phía . Thiếu nữ áo đỏ đầu khẽ dừng bước, cúi mắt xuống mặt đất, dường như phát hiện gì đó.

“Tiểu tiểu thư, chuyện gì ?” Phượng Bình An thấy thế, nghi hoặc hỏi.

Mộ Dung Hành và nhóm đuổi kịp, ở vị trí cách đó đến năm bước. Họ cũng tò mò Vân Tranh.

Vân Vũ

Mạnh Phỉ Phỉ thấy ánh mắt Mộ Dung Hành đặt Vân Tranh, trong lòng chút vui. Rốt cuộc ai nam tử ái mộ chằm chằm một nữ tử khác. Nàng lập tức lạnh mặt, cất tiếng: “Này, ngươi thì đừng đây cản đường.”

“Ngươi đang cái gì?” Một vị thiên kiêu Dao Quang khác hỏi với ngữ khí khiêm tốn hơn.

Vân Tranh căn bản để ý đến lời họ . Huyết đồng của nàng thấy những sinh vật rõ đang ẩn lớp bùn đất. Chúng dày đặc, dường như đang ngủ say, nhưng cảm nhận thở của con , khiến chúng xu hướng tỉnh giấc.

Phượng Bình An cũng thi triển đồng thuật xuống đất, nhưng chỉ thấy một mảng bóng mờ, màu sắc đậm nhạt lẫn lộn, những bóng đậm hình dạng khối.

Đây là cái gì?

Lúc , sắc mặt Vân Tranh đổi, nàng nhanh chóng quyết định, với Phượng Bình An: “Đi!”

Nói , hình nàng lướt , nhanh chóng lao về phía sâu bên trong. Phượng Bình An đầu tiên sững sờ, nhưng đó nhanh phản ứng , chút do dự chạy theo Vân Tranh.

“Sao chạy nhanh như ?” Một trong những thiên kiêu trẻ tuổi khó hiểu, quanh đáy vực. Họ chỉ ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc, nhưng hề thấy bóng dáng một sinh vật nào.

Mộ Dung Hành sững sờ, nhanh chóng nhận một tiếng “sột soạt” nhỏ truyền đến từ mặt đất. Con ngươi lưu ly nhạt màu của khẽ nâng lên, cũng nhanh chóng lao về phía !

Tu vi của cao, chỉ trong nháy mắt bỏ những phía một cách xa.

Mạnh Phỉ Phỉ kinh hãi: “Mộ Dung Hành!”

Nàng bực bội dậm chân tại chỗ, đuổi theo. tu vi của nàng thấp hơn Mộ Dung Hành, nên mãi vẫn đuổi kịp !

Mộ Dung Hành đuổi theo lưng Vân Tranh và Phượng Bình An.

Lúc , một thiên kiêu thấy Mộ Dung Hành cũng nhanh chóng rời khỏi đây, trong đầu lóe lên một tia sáng, sắc mặt tái nhợt : “Không , nơi điều kỳ lạ, nếu thì lấy một sinh vật sống nào?”

Lời , mấy thiên kiêu còn lập tức chạy theo.

“Chạy mau!”

Chỉ là, đợi họ đuổi kịp Mạnh Phỉ Phỉ ở cuối cùng, lớp đất chân những sinh vật rõ kích động mà trồi lên. Mặt đất khô ráo vỡ nát ầm ầm, kèm theo tiếng kêu chói tai.

Sắc mặt mấy thiên kiêu trẻ tuổi trắng bệch, đồng tử co , liều mạng chạy về phía .

Đột nhiên, từ kẽ nứt lớn nhất của mặt đất, một quái vật màu đen cao lớn bằng trưởng thành chui . Cái miệng rộng ngoác , hung tợn cắn một thiên kiêu. “Xẹt” một tiếng, tiếng m.á.u thịt vật sắc nhọn xé rách vang lên.

Thiên kiêu quái vật màu đen cắn kêu thảm thiết một tiếng, kịp phát tiếng kêu cứu quái vật đó nuốt bụng.

Mấy thiên kiêu thoáng thấy cảnh tượng , bắp chân khỏi run lên.

Điều khiến họ kinh hãi hơn là, bộ đáy vực đều đang “chui ” những quái vật màu đen. Bề ngoài chúng trông như những khối vật thể, da ngoài trơn bóng nhầy nhụa, khiến cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Sau khi chúng xuất hiện, mùi hôi càng trở nên nồng nặc hơn.

Trong khi đó, ở sâu phía , loại quái vật màu đen càng lúc càng ít.

Trong đầu những thiên kiêu đầu tiên hiện lên suy nghĩ: Vân Tranh mà là đầu tiên phát hiện sự bất thường ở đây!

“Chạy mau!”

Một thiên kiêu của Thủ Vân hô to, triệu hồi con rối để mở đường, mạnh mẽ trấn tĩnh , vung vũ khí c.h.é.m giết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-954-khong-can-that-than.html.]

Mấy thiên kiêu còn cũng c.h.é.m giết, chạy trốn về phía sâu bên trong.

Còn lúc , Vân Tranh và vài khác đến nơi an ở phía , cũng đụng loại quái vật màu đen . Ánh mắt nàng ngưng , bàn tay trắng nõn giơ lên, một cây trường thương lửa xuất hiện trong tay.

Nàng dùng một tay tế trường thương, ngọn lửa phượng hoàng trong nháy mắt bùng lên.

Tiếng “tư lạp tư lạp” vang lên, một con quái vật màu đen chắn mặt Vân Tranh trong nháy mắt biến thành một vũng nước đen. Mùi tanh hôi xông thẳng lên đầu , thể chịu đựng nổi.

Nàng cau chặt hàng lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vô cùng ghê tởm.

Nàng nhanh chóng vận linh lực trong cơ thể để bịt kín khứu giác, đến khi còn ngửi thấy mùi hôi nữa, nàng mới nghiêng đầu với Phượng Bình An: “Chúng nó sợ lửa, sợ ánh sáng, đừng để chúng nó dính lên !”

Phượng Bình An sắc mặt chút hoảng loạn, nhưng thấy giọng của Vân Tranh, tâm bình tĩnh , trả lời: “Tiểu tiểu thư, hiểu !”

Lúc , Mộ Dung Hành đuổi kịp.

Hắn vung kiếm c.h.é.m xuống một con quái vật màu đen đang định đánh lén . Kiếm phong mang theo thở của ngọn lửa cực nóng, sắc bén c.h.é.m đôi con quái vật đó. Lửa nóng trong nháy mắt nuốt chửng nó, chỉ để một vũng nước đen tanh hôi.

Phượng Bình An cũng điều khiển con rối cấp trung để ngăn cản những con quái vật màu đen .

Sơ ý, một con rối cấp trung quái vật màu đen dính lên. Chỉ trong khoảnh khắc, quái vật màu đen bao trùm thể con rối, biến con rối thành một phần của nó, thể tích của nó cũng lớn hơn một chút.

Trong mắt Phượng Bình An hiện lên một tia thể tin . Lúc , một con quái vật màu đen từ đất chui , nhanh chóng dính chân Phượng Bình An…

“Keng!”

Trường thương lửa cắm xuống bên cạnh chân Phượng Bình An, và con quái vật màu đen trong nháy mắt tự phân hủy, biến thành một vũng nước đen.

Phượng Bình An trong lòng chấn động ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng đen nhánh của thiếu nữ.

“Không cần thất thần, mau!”

Thiếu nữ thu hồi trường thương, tiếp tục lao nhanh về phía . Những con quái vật màu đen cản đường nàng đều một thương đánh trúng, “tư lạp tư lạp” hóa thành nước đen.

Phượng Bình An trấn tĩnh , đó mang theo con rối của chạy về phía , c.h.é.m giết. Nhờ Vân Tranh mở đường, gánh nặng của nhẹ nhiều, gần như ở trạng thái “ thắng”.

Mộ Dung Hành cũng “ thắng” một cách.

Hắn theo Phượng Bình An, xa gần.

Còn Mạnh Phỉ Phỉ phía , la hét, cầu cứu: “Mộ Dung Hành, mau đến giúp với!”

Mộ Dung Hành dường như thấy, tiếp tục về phía .

Còn mấy thiên kiêu , giờ chỉ còn hai sống sót, ba c.h.ế.t tay quái vật màu đen.

Không lâu , Vân Tranh cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất của khe vực. Nơi đây càng thêm u tối. Phía sườn bên một hang núi.

Lối hang núi một tầng kết giới, ngăn cách bên trong với bên ngoài.

Vân Tranh híp mắt. Đột nhiên phía truyền đến tiếng động, nàng cảnh giác , một nữa đối diện với đôi mắt lưu ly nhạt màu của Mộ Dung Hành. Đạm mạc, chút vô tình.

Loading...