Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - 52

Cập nhật lúc: 2025-06-30 14:33:46
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đỉnh núi, sát khí ngùn ngụt như sắp nổ tung.

 

Dưới chân núi, cuối cùng cũng một tia sáng le lói của hy vọng.

 

Đã đến thời khắc then chốt, các tử Phật Hương dám lơi lỏng chút nào. Từng liều mạng thúc đẩy linh lực, dốc lực vận chuyển về mắt trận. Kỳ Chấp Nghiệp nghiêm trang tại trung tâm pháp trận, ngay cả gương mặt trắng trẻo cũng dần hiện lên từng dòng Phật văn, kim quang quanh rực rỡ đến chói mắt!

 

Linh thể tướng quân trận như ngàn vạn sợi xích vô hình siết chặt, càng lúc càng nặng. Dường như nó đang nhớ chuyện gì trong quá khứ, sắc mặt biến hóa liên tục đau đớn, tuyệt vọng, mờ mịt, hoảng loạn. Huyết quang quanh nó dần dần mờ nhạt, ảm đạm, cuối cùng… tắt hẳn.

 

Cùng lúc linh thể tắt , hồn linh của nó cũng biến mất theo.

 

Ngàn năm trôi qua, thứ níu giữ linh thể chỉ là chấp niệm. Mà chấp niệm tan, thần hồn cũng còn.

 

Không khí chợt lặng ngắt. Những tướng linh ngoài trận cũng dần dừng , ánh mắt cuối cùng dừng nơi tướng quân biến mất, trong đó bao phức tạp chẳng thể thành lời. Cuối cùng, bọn họ cùng hóa thành từng làn khói mờ, tiêu tán thiên địa.

 

Vị tướng sĩ đầu cuối cùng rời . Hắn chậm rãi xoay , bước theo linh thể tản , hòa cõi vô thanh.

 

Họ sinh vì chiến trận, mang theo thù hận và oán niệm, nhưng cuối cùng vẫn là bản năng đuổi theo bóng dáng cũ.

 

Pháp trận tiêu tán, linh lực phản phệ ào đến. Kỳ Chấp Nghiệp nhắm mắt sẵn sàng đón nhận, nhưng lực phản chấn đầu tiên dẫn hết đại tử. Hắn vốn hao tổn nghiêm trọng, giờ miệng phun m.á.u tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nổi nữa, ngã thẳng xuống đất.

 

Diêu Tinh, bố trí khóa linh trận, cũng chẳng khá hơn là bao. Trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Lúc sinh tử cận kề thì còn cảm thấy gì, nhưng khi trận chiến kết thúc, mệt mỏi và đau đớn lập tức ập đến như thủy triều. Vân Nhàn băng bó tạm cánh tay trái, cuống quýt chạy tới:

“Tiết ! Đại sư ngất !”

 

“……” Tiết Linh Tú sớm tới nơi, chẳng buồn ngẩng đầu:

“Ta mù, cần ngươi báo cáo. Ngươi thể nào yên tĩnh yên nửa nén nhang ? Ta cho ngươi linh thạch ? Lấy mà chơi chỗ khác .”

 

là sống dai như gián, khâu xong tay gây chuyện. bệnh nhân như , đòi tham chiến tiếp, quả là hiếm thấy.

 

“Ngươi ?” Vân Nhàn cảm thấy xúc phạm nặng nề:

“Năm khối thượng phẩm linh thạch là thể mua chuộc ? Ngươi tưởng là hạng gì?”

 

Tiết Linh Tú tiện tay ném thêm năm khối nữa.

 

Vân Nhàn… câm nín.

 

Kiều Linh San bên cạnh chẳng còn cảm thấy mất mặt, nàng c.h.ế.t lặng . Ngay cả khi Vân Nhàn dúi năm khối linh thạch cho , nàng cũng chẳng buồn từ chối.

 

Kỳ Chấp Nghiệp chống tay dậy, dáng chẳng dáng gì, đôi mắt vàng liếc Vân Nhàn đang chơi đùa với linh thạch, liếc sang Tiết Linh Tú:

“Lần tính phí ?”

 

“Ngươi cứ nhất định cho thì cũng chịu thua.” Tiết Linh Tú nhún vai, chẳng buồn tranh cãi.

 

Nếu thật sự dám lấy tiền chữa cho vị hòa thượng lớn , thì sư tỷ của đối phương chắc chắn sẽ đuổi từ Trường An chạy đến tận Lạc Dương.

 

Vân Nhàn yên tĩnh bao lâu bắt đầu ồn ào:

“Kỳ đạo hữu, ngươi giờ tình hình thế nào? Có thể tranh vị trí thủ lĩnh ?”

 

“Ngươi hy vọng tranh tranh?” Kỳ Chấp Nghiệp nhạt, “Nếu hy vọng, ngáng chân cho cũng đấy.”

 

Vân Nhàn nắm tay đầy thâm tình:

Nam Cung Tư Uyển

“Ta chỉ hy vọng ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, tuyệt đối đừng để di chứng!”

 

Khóe miệng Kỳ Chấp Nghiệp giật giật, một tay đẩy thẳng trán nàng:

“Ghê tởm!”

 

Cú đẩy tuy thu lực, nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào, suýt nữa khiến nàng ngã ngửa .

 

Kiều Linh San bên cạnh thì… vui lắm.

 

“Đừng ồn ào nữa.” Phong Diệp ngón tay còn quấn băng, trị thương xong, gãi đầu :

“Giờ bắt đầu tranh thủ vị trí khôi thủ ? thấy chẳng ai nhúc nhích cả.”

 

Quả thực là như .

 

Khôi thủ vẫn lơ lửng giữa trung đỉnh núi, ánh lên sắc máu. Dường như cả thiên địa mù mịt cũng dính líu gì đến nó. giữa chiến trường sáng rực , chẳng một ai động tĩnh.

 

Mỗi đều như đang chờ… hoặc đang suy tính điều gì đó.

 

Mọi điều tức, nghỉ ngơi hồi phục.

Thật giờ còn đánh đ.ấ.m gì nữa? Ai cũng rã rời, đụng một cái là gãy xương, chi bằng tĩnh dưỡng một lát tính tiếp.

 

Trong những đang tu dưỡng, bắt mắt nhất chính là Trọng Trường Nghiêu.

 

Hắn là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh, thực lực gần như cao nhất trong sân. Vừa nãy còn một kiếm phá trận đàn linh, kiếm pháp linh động, chiến tích lẫy lừng. Quan trọng hơn là trai.

 

Điểm , ngay cả Vân Nhàn cũng miễn cưỡng thừa nhận.

 

Chỉ là so với đại sư nhà nàng thì vẫn còn kém một bậc.

 

Xem mãi đại sư , những nam nhân khác cũng thấy tầm thường cả thôi.

 

Chẳng qua nàng ngờ, ai cũng phúc phần đại sư nhiều như .

 

“Dù ấn tượng với ,” Kiều Linh San ở bên thì thầm, “ giờ , ít nhất cũng .”

 

Phong Diệp cũng gật đầu cảm thán: “ thế, giúp đỡ ít.”

 

Vân Nhàn thấy lời họ, nàng đang chuyện với Diêu Tinh, may mà nàng thấy.

 

Diêu Tinh thể trạng yếu sẵn, hao tổn quá nhiều, uống liền mấy viên đan dược mới miễn cưỡng dậy . Hắn khẽ:

“Vân cô nương.”

 

“Diêu đạo hữu còn chứ?” Vân Nhàn giấu ánh mắt vẫn luôn dõi về phía . Dường như nàng vẫn thấy tung tích đám , liền hỏi:

“Kế tiếp định ?”

 

Sắc mặt Diêu Tinh khẽ đổi, cố gắng mỉm :

“Trước đó với cô nương . Tinh Diễn phái đến đây là để tìm sách cổ trong phủ Thành chủ, tham gia tranh đoạt khôi thủ. Giờ tự nhiên là khởi hành. Còn cô nương thì ?”

 

“Ta ?” Vân Nhàn nhíu mày: “Người của Đao Tông vẫn xuất hiện. Ta linh cảm lắm.”

 

Dựa theo tình hình hiện tại, đều tổn hao nghiêm trọng. vẫn còn Tiết Linh Tú ở đây, một thương thế lớn nhỏ cũng thể chữa kịp thời. Nếu dùng thêm linh thạch và linh dược, tốc độ hồi phục sẽ càng nhanh. Nếu Đao Tông xuất hiện ngay thì còn thể coi là lợi thế, giờ chậm chạp tới, kéo dài thế , chẳng càng bất lợi cho bọn họ ?

 

Dù Đao Tông tinh nhuệ đến mấy, nơi tán tu quá đông, dễ dàng mà chiếm tiện nghi .

 

“……”

 

Diêu Tinh im lặng một chớp mắt. Vân Nhàn bắt biểu cảm đổi thoáng qua của , liền nhạy bén hỏi:

“Chẳng lẽ Diêu đạo hữu bọn họ đang ở ?”

 

“Ta…” Diêu Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn khuyên:

“Vân cô nương, là theo đến phủ Thành chủ .”

 

Vân Nhàn nghi hoặc:

“Sao luôn khuyên phủ Thành chủ?”

 

“Ta mà,” Diêu Tinh chút sốt ruột, “Khôi thủ chi chiến ai cũng đủ sức tham gia. Nếu cô nương binh khí, bí tịch, phủ Thành chủ cái gì cũng cần gì mạo hiểm tranh đoạt?”

 

Vân Nhàn cảm giác lời ẩn ý.

 

Ánh mắt nàng lạnh xuống, chằm chằm khiến Diêu Tinh khẽ run. cuối cùng vẫn gì thêm.

 

“Ta . Xuân Phương, thôi.” Diêu Tinh , thấp giọng :

“Ta thật sự thể thêm gì nữa.”

 

Vân Nhàn: “……”

 

Kiều Linh San lén nửa đoạn, nhíu mày:

“Chẳng lẽ trong phủ Thành chủ thứ gì?”

 

“Này… Đoán Thể Môn cũng xuất hiện. À đúng , Tức Mặc Xu ?” Kiều Linh San :

“Nàng đến đây là để tranh khôi thủ, là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đến giờ vẫn lộ mặt? Chẳng lẽ cũng ở trong phủ Thành chủ?”

 

Càng nghĩ càng đáng ngờ.

 

Một mớ chỉ rối, đầu mối lộn xộn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/52.html.]

“Vân Nhàn, ngươi qua phủ Thành chủ xem thử ?” Phong Diệp hỏi, “Ngươi pháp nhanh nhất, mà phủ Thành chủ hình như cũng xa lắm. Giờ linh thể tướng quân siêu độ, tường thành thứ ba cũng còn ai trấn giữ, cứ trực tiếp .”

 

Vân Nhàn vốn cũng điều tra cho rõ ràng, nhưng nàng sang Kiều Linh San, ánh mắt động.

 

“Đừng lo cho bọn .” Kiều Linh San tâm ý nàng, khẽ gật đầu, “Tiết đạo hữu và Kỳ đạo hữu đều còn ở đây.”

 

Một Nguyên Anh kỳ y tu, một thương nhưng vẫn đánh ngang phật tu, cộng thêm mớ tán tu đang thong thả hồi phục thì vấn đề.

 

“Được.” Vân Nhàn lắc rời :

“Ta một chút về.”

 

Phủ Thành chủ bên ngoài tường thành thứ ba, chiếm vị trí cao nhất, tòa phủ ba tầng lớn rộng, dù hoang phế cũng thể thấy khí thế huy hoàng năm xưa.

 

Vừa bước cổng lớn, Vân Nhàn ngẩng đầu phía khôi thủ đỉnh núi.

 

Từ đây qua, hình như khôi thủ gần hơn một chút. Thậm chí nàng còn thấy hoa văn chuôi kiếm. càng kỹ, tầm mắt như phủ bởi một lớp sương mù, thế nào cũng thấy rõ.

 

“Thái Bình,” nàng hỏi, “thật còn cách nó bao xa?”

 

Thái Bình đáp thành thật:

“Ngự kiếm phi hành mười lăm phút.”

 

Vân Nhàn: “……” Gạt ? Xa như ?!

 

Nàng phun tào cất bước tiến phủ.

 

Quả nhiên như lời Diêu Tinh , trong phủ nhiều bí tịch và bảo điển. Vân Nhàn còn tìm thấy ít kiếm phổ, tức thì vui mừng mặt. vui bao lâu, nàng phát cáu.

 

Toàn bằng cổ văn, ai hiểu nổi đây?!

 

“Trước giờ kiếm phổ chẳng là cổ văn ?” Thái Bình lạnh giọng khinh thường, “Xem hiểu thì về quê cày ruộng .”

 

Vân Nhàn giả vờ thấy, như gió thu cuốn lá rụng, gom hết kiếm phổ cho nhẫn trữ vật.

 

Nàng xem hiểu , chỉ cần hiểu là . Cùng lắm thì tìm phiên dịch dạy cho nàng.

 

Tiếp tục tiến sâu , phía là một hoang tàn vắng lặng…

 

Cũng đúng lúc , Vân Nhàn cuối cùng thấy linh thể của Thành chủ đang ở vị trí chủ tọa đại điện.

 

Trước mặt bày biện ít khay đĩa tinh xảo, chén rượu đông đúc, nhưng tất cả đều chỉ là những cục đá và rơm rạ. Linh thể nâng trong tay một bát nước trong veo, thần sắc mơ màng, u uất phiêu đãng trong góc ghế nhỏ, ánh mắt mang đầy vẻ bi thương.

 

Vị thành chủ tu vi gì, chẳng khác gì một bá tánh bình thường. Thi thể còn nguyên vẹn, tổn hại, thoạt giống như tự sát.

 

Vân Nhàn cẩn thận tránh khỏi , kinh động, tiếp tục tiến sâu trong phủ. càng , chân mày nàng càng nhíu chặt hơn.

 

Rõ ràng đến tận đây , mà vẫn thấy lấy một bóng nào của Đao Tông.

 

Tuy chỉ từng gặp Cơ Dung Tuyết vài , nhưng bằng trực giác, Vân Nhàn tin rằng nàng sẽ liên thủ với Đao Tông, ít nhất là tay cùng một phe.

 

Tại trong lòng càng lúc càng bất an?

 

Cảm giác nguy hiểm sắp ập đến rõ rệt, tim nàng đập dồn dập, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, như thể chỉ một khắc nữa thôi… sẽ chuyện kinh thiên động địa xảy !

 

lúc một tiếng nổ lớn rung trời vang lên!

 

Vân Nhàn lập tức rút kiếm, hình chớp động lao khỏi phủ, ánh mắt quét về phía nơi phát âm thanh.

 

Đồng tử nàng co rút mạnh!

 

Chiến trường , lúc làn khói tím đậm đặc bao trùm . Cổ trùng bò loạn tứ tung, mù mịt đến mức thể thấy bất cứ thứ gì.

 

Bên ngoài bí cảnh, cả hội trường lập tức xôn xao!

 

“Chuyện gì ? Khói độc ? Sao đột nhiên thấy gì nữa?!”

 

“Hình chiếu thạch che khuất ! Người bên trong hết?!”

 

“Xem đèn trường minh! Mới tắt mấy cái… còn đang tắt tiếp! Đã chết!”

 

“Là Ma giáo! Đám giám sát ăn hại ? Cổ trùng của Ma giáo cũng để lọt ? Muốn thiên hạ đại loạn chắc?!”

 

Minh Quang đại sư nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay, sắc mặt Lê Phái cũng trở nên căng thẳng.

 

“Không thể chuyện đó,” nàng trấn định đáp, “Chiến đấu giữa bốn phương từng cấm Ma giáo tham dự, nhưng chúng đều kiểm tra. Trên Tức Mặc Xu hề cổ trùng.”

 

“Bần tăng cũng dám khẳng định,” Minh Quang , “Nàng mang theo.”

 

Túc Trì mở miệng: “Nếu nàng giấu cổ trùng… trong cơ thể thì ?”

 

“Không thể nào!” Liễu Xương cau mày phản bác, “Cổ trùng nếu nuôi trong thể, đúng là khó phát hiện. cổ trùng mạnh đến mức , bình thường thể sống sót nổi? Sớm c.h.ế.t ! Tức Mặc Xu là Thánh nữ Ma giáo hiếm trăm năm, giáo chủ đời nào cho nàng việc đó?”

 

“Thánh nữ…” Lê Phái thoáng hiểu điều gì, trầm giọng :

“Đối với chúng , thiên tài như cần bảo vệ.”

 

“… với giáo chủ Ma giáo, đó là một vật chứa hảo.”

 

Bên trong bí cảnh.

 

Vân Nhàn mặt đổi sắc, lao thẳng màn khói tím nồng nặc.

 

Vừa bước , đầu óc nàng liền choáng váng, cảm giác như say sóng, cổ họng trào lên vị máu, nhưng vẫn… đến mức trí mạng.

 

Không đủ để g.i.ế.c , cũng đủ để cổ trùng trực tiếp phát tác.

 

Lúc , nửa viên Đại Hoang châu Thái Bình bắt đầu d.a.o động. Vân Nhàn vung tay, rút kiếm. Kiếm khí khắc sâu trong cơ thể Tức Mặc Xu từ giờ đây bắt đầu phát huy tác dụng, khói độc tan một chút, để lộ lớp sương mù nhạt hơn phía .

 

Tầm của nàng rốt cuộc cũng khai thông.

 

Vân Nhàn quanh thấy Kiều Linh San, thấy Phong Diệp, thấy Tiết Linh Tú, cũng chẳng thấy Kỳ Chấp Nghiệp tử Phật Hương.

 

Không một bóng quen.

 

Chỉ còn xác chết.

 

Rất nhiều t.h.i t.h.ể rải rác trong sương mù, im lặng đến lạnh .

 

Và trong đó một mà nàng từng nghĩ sẽ nơi đây.

 

Liễu Lâm Song.

Nằm ngửa bên đường, mắt trợn trừng, gương mặt vẫn còn mang vẻ kinh ngạc thể tin nổi. Khóe miệng trào máu, còn chút thở.

 

Vân Nhàn cảm thấy cổ họng khô khốc. Nàng lập tức lao đến kiểm tra.

 

Khóe miệng chảy m.á.u đen qua giống như trúng độc mà chết. Vân Nhàn rõ khói độc đủ g.i.ế.c . Vậy thì Liễu Lâm Song c.h.ế.t vì cái gì?

 

Còn những tử khác của Đao Tông?

 

Ngay lúc , nàng phát hiện lớp áo , nơi n.g.ự.c ẩn một tia đao khí cực kỳ mảnh.

 

Đao khí sắc lạnh mang theo sát ý mãnh liệt chủ nhân của nó, thể là ai khác.

 

Liễu Thế.

 

Lý do g.i.ế.c cần nghĩ cũng rõ.

 

Hắn thông đồng với Ma giáo, mượn màn khói độc để che mắt tất cả, nhân cơ hội g.i.ế.c hết những ai thể đe dọa đến kế hoạch của . Bao gồm Kỳ Chấp Nghiệp, Tiết Linh Tú, nếu may mắn thì còn diệt cả Kiếm Các, càng hơn nếu thể xóa sạch lực lượng tinh của ba giới!

 

Nếu thành công, Bắc Giới trong vòng mười, hai mươi năm tới thể định ngôi vương, từ đó phát động xâm lược mà ai ngăn nổi.

 

Còn Liễu Lâm Song, vì chết?

 

Chỉ vì tử Đao Tông mà còn sống sót trong cảnh thì quá dễ nghi ngờ. Dứt khoát g.i.ế.c luôn vài bên để dựng hiện trường, che mắt thiên hạ.

 

Chính khoảnh khắc đó Vân Nhàn cuối cùng cũng hiểu , lời của Cơ Dung Tuyết lúc rốt cuộc ý gì.

 

“Không đủ thông minh cũng . Chỉ cần đủ tàn nhẫn, là .”

“Vân Nhàn, ngươi vẫn luôn quá dễ tin .”

Loading...