Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-06-07 14:59:47
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió ở phía xa càng lúc càng lạnh lẽo. Trên con đường dài, đoàn của Vân Nhàn tình cờ gặp một nhóm tán tu.
Đó là mấy tu sĩ sử dụng phù chú và khí tu, tu vi đều đạt Kim Đan hậu kỳ, đang thận trọng quan sát nhóm Vân Nhàn từ xa, dám tiến gần.
Phù tu và khí tu chung mạnh về mặt chiến đấu, nhưng thể sống sót đến giờ phút trong bí cảnh đầy hiểm nguy thế , chắc chắn cũng thực lực.
Tuy nhiên, khi bọn họ nhận thanh kiếm bên hông Vân Nhàn, sự cảnh giác lập tức giảm nhiều, thậm chí còn dám chủ động bước tới.
lúc đó, Vân Nhàn cũng ý tìm đến họ, nên hai bên gặp mặt thuận lợi. Vân Nhàn mở lời :
“Các ngươi thể rèn giúp một cây pháp trượng ? Ta lấy thảo dược cầm m.á.u để trao đổi. Yêu cầu cao, chỉ cần giống với cây Đông Cực pháp trượng là .”
Nghe khẩu khí lớn như , khí tu bên nhíu mày nhỏ:
“… Ngoại hình thì thể y hệt, còn chất lượng thì thể giống .”
Đông Cực pháp trượng là pháp khí chuẩn Thiên Giai, do Minh Quang đại sư chế tác. Nếu thể giống đến mức “ sai biệt lắm”, thì việc gì mò Tứ Phương bí cảnh khổ sở thế ?
Vân Nhàn chút tiếc nuối:
“Thôi , còn hơn .”
Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay bên cạnh, vẫn kén cá chọn canh:
“Đừng chỉ giống thôi, nhớ khảm thêm một viên đá quý màu lục lên đỉnh, nguyên vẹn đấy.”
“Đá quý màu lục?” Vân Nhàn chán nản từ lâu, vung tay tát một cái lên đầu :
“Ngươi còn thiếu tám nghìn năm trăm linh thạch đấy! Biết hổ chút !”
Bị đánh trúng chỗ đau, Kỳ Chấp Nghiệp bướng bỉnh :
“Vội gì? Ta chỉ là , chứ bắt ngươi .”
Vân Nhàn thật sự phát điên.
Ai, thật là phiền. Trước đây nhặt về, ngờ mất pháp khí ảnh hưởng lớn đến . Tuy tu vi vẫn là nửa bước Nguyên Anh, nhưng nhiều thuật pháp hệ Phật giờ thi triển nổi, đến cái kim chung tráo cũng học, vốn dĩ ít thủ đoạn, giờ càng tệ hơn.
Không hiểu nghĩ cái quái gì! Pháp khí quan trọng mà ném là ném luôn?
Chẳng ai nhặt . Chỉ hy vọng rơi tay Đao Tông.
Hai nhóm lén lút đến tảng đá lớn để giao dịch. Khí tu lập tức nổi lửa bắt đầu luyện khí. Vân Nhàn sang hỏi phù tu:
“Ngươi thể vẽ phù thanh khiết ? Loại thể tụ nước, nhất là thêm mùi thơm như trái bồ kết . Ta dùng linh thạch đổi.”
Phù tu khó xử:
“Có thể thì thể… nhưng tốn sức. Loại phù phức tạp tốn linh khí. Không nhịn một chút, chờ khỏi bí cảnh tắm ?”
Vân Nhàn lắc đầu:
“Không dùng.”
Phù tu liếc phía , thấy Tiết Linh Tú đang cầm quạt phong độ nhẹ nhàng, lập tức hiểu ngay:
“Hiểu . Ta vẽ cho, giảm giá 20%.”
Tiết Linh Tú phía tỏ vẻ thấy, bình thản như quan tâm, nhưng khóe môi mỉm dịu dàng.
Trong tình cảnh thế mà còn nghĩ đến ? Dùng linh thạch mua mấy thứ tầm thường, thật là lãng phí… nhưng thấy vui.
“Tiết .” Vân Nhàn chìa tay , nở nụ ranh mãnh:
“Không cẩn thận quên mang túi tiền, cho mượn tạm chút linh thạch nha~”
Tiết Linh Tú sững :
“?”
Quả nhiên!
Hắn chắc chắn đống linh thạch sẽ bao giờ tay nữa.
Nhận pháp trượng, lấy phù chú, hai bên chia tay cực kỳ nhanh gọn, lời thừa nào. Vân Nhàn đang định tiếp tục lên đường thì chợt phù tu ho nhẹ một tiếng.
Nàng đầu , thấy phù tu giơ ngón cái, khẽ chỉ sang một hướng.
Vân Nhàn ngẩn :
“Hả? Là ý gì?”
Phù tu trả lời, chỉ thì thầm:
“Ngươi cũng thấy Liễu Thế đầu óc vấn đề ?”
Vân Nhàn lập tức gật đầu:
“ đúng!! Ta thật, đúng là——”
Mọi : “……”
Liễu Thế, nhân duyên của ngươi đúng là thảm đến mức đáng thương.
Nhờ chỉ đường từ đám tán tu, nhóm của Vân Nhàn may mắn tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của Đao Tông.
Quả nhiên, trong thế gian vẫn còn tình . Cả Tu Chân Giới, tán tu đoàn kết mới là vương đạo!
…
Một nơi khác xa xôi, trong đêm tối.
Tức Mặc Xu rút dải lụa dính m.á.u về, theo bóng dáng Trọng Trường Nghiêu đang nhanh chóng rời , gương mặt đẽ hiện rõ vẻ khó tin.
Đã ba ngày.
Nàng truy sát Trọng Trường Nghiêu ba ngày trời.
Sau khi nuốt Anh Kỳ Quả và đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh, nàng đang tìm Ma giáo thì vô tình đụng độ Trọng Trường Nghiêu. Vốn định tiện tay g.i.ế.c luôn cho xong, nào ngờ xảy chuyện bất ngờ.
Dù tu vi chênh lệch rõ ràng, nhưng bất kể nàng tấn công thế nào, bất kể thương , Trọng Trường Nghiêu vẫn luôn thể trốn thoát đúng thời điểm then chốt bằng cách nào đó thể hiểu nổi. Hơn nữa, tu vi của còn ngừng tăng lên theo thời gian, giống như bây giờ.
Trên mặt đất là một vệt dài m.á.u tươi do để , vết thương đến mức khiến cả con trâu cũng đổ ngã vì mất máu. Ấy mà vẫn thể tiếp tục chạy?
Điều vượt quá sự hiểu của Tức Mặc Xu!
Chẳng lẽ tên đúng là mệnh lớn thể c.h.ế.t ?
Phía truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một yêu ngưu xuất hiện, khom hỏi:
“Thánh nữ, khi nào chúng xuất phát tìm Vân Nhàn?”
“…Đây là thứ mười trong ba ngày ngươi hỏi đó.”
Tức Mặc Xu nheo mắt, lạnh giọng chất vấn:
“Ngươi … thật thích nàng ? Sao cứ hỏi mãi ?”
“Không .” Ngưu yêu thành thật, thật sự là . Hắn chỉ thích tiểu ngưu cái thôi.
Trầm ngâm một lát, bổ sung:
“Có thể là… cảm thấy đeo yếm đỏ tính tình sẽ tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-36.html.]
Tức Mặc Xu: “Ngưu Bạch Diệp, đừng ép tát ngươi.”
Ngưu yêu rút lui cực nhanh.
Vừa xong, tiến lên. Là một thiếu niên tóc dài, đường cứ uốn éo như quen với cơ thể của , giọng mang theo trung tính:
“Thánh nữ, khi nào chúng tìm Vân Nhàn?”
Nam Cung Tư Uyển
Tức Mặc Xu sắc mặt nhăn nhó:
“Sao các ngươi ai cũng hỏi chuyện đó ? Muốn , sẽ tự .”
Thiếu niên đầu ngờ là Mị Yên Liễu. Chỉ là lúc mang hình dáng nam giới, mặt cứng cáp hơn thường ngày.
Vốn là yêu ma phân biệt giới tính, Mị Yên Liễu thường thích hình dạng nữ vì thấy mắt hơn. trong bí cảnh, nàng thấy hình thể nữ cản trở việc chạy trốn nên miễn cưỡng chuyển sang thể nam.
“Ngươi đừng vội.”
Tức Mặc Xu , chống cằm trầm tư:
“Lần phái ngươi đối đầu với Trọng Trường Nghiêu, hình như đả kích tinh thần lớn. Có manh mối gì ?”
“Không nữa.” Mị Yên Liễu cảm thấy ánh mắt của Trọng Trường Nghiêu gì đó kỳ lạ:
“Có thể là vì công lực tinh tiến thôi. Dù thiên phú vốn mạnh mà.”
“Vậy tại ngươi hỏi đến Vân Nhàn?”
Phản ứng nhanh như sét đánh. Mị Yên Liễu kịp suy nghĩ buột miệng:
“Ta chỉ cảm thấy Thánh nữ ngươi cũng , nhưng cố tình chịu thôi…”
Quả nhiên, sắc mặt Tức Mặc Xu đen như than:
“Ai tìm nàng?!”
Nàng đúng là nhanh chóng giành lấy ngọc tỷ. nghĩ đến chuyện Vân Nhàn lôi khỏi đống đá như lôi củ cải, còn chật vật bỏ chạy suốt dọc đường… quả thật mặt mũi nào đối mặt.
Nhục nhã, nhục nhã của một ma tu!
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo cát bụi chôn vùi vết m.á.u mặt đất.
Tia sáng tím tấm lụa nhẹ nhàng rung động theo hô hấp, Tức Mặc Xu giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay một con cổ trùng bảy màu cuộn .
Nó vẫn phá kén, nửa cái đuôi còn giấu trong tổ nhộng, cực kỳ quỷ dị.
Tức Mặc Xu biểu cảm mà rạch tay, m.á.u rỉ , cổ trùng lập tức hút lấy.
Thậm chí nó còn chui vết thương để cắn xé huyết nhục, nhưng nàng trở tay thu .
Nàng dậy, hướng ánh mắt về phía chân trời xa xăm, lạnh nhạt lệnh:
“Xuất phát.”
Thời khắc quyết định… gần đến.
Mà trong khi đó, một trận truy đuổi kéo dài cả nửa ngày, Vân Nhàn rốt cuộc cũng mai phục đánh úp tại một vùng hoang mạc.
Bị phục kích là điều trong dự đoán. điều bất ngờ là, đánh úp Đao Tông, cũng Ma giáo mà là… Đoán Thể Môn.
Trong bầu khí đặc quánh cát bụi, cả vùng lặng ngắt như tờ.
Chỉ cần hình thể tử là đủ Đoán Thể Môn áp bức cỡ nào, nam nữ gì cũng đều cơ bắp cuồn cuộn, cao lớn mạnh mẽ.
Dưới bóng của họ, Vân Nhàn trông hệt như một bông hoa nhỏ yếu mềm, đơn độc trong cơn bão.
thua thua trận, thấy đối phương ý động thủ , nàng vội vàng tự giới thiệu:
“Lần đầu gặp mặt ha, là Vân Nhàn của Đông Giới Kiếm Các, cứ gọi Vân Nhàn là .”
Thật đầu, còn từng lén qua đống lâu đài cát.
Một nữ tử cao lớn trong đội giật , cũng nhẹ nhàng chìa tay:
“Ta là Cơ Dung Tuyết, gọi Dung Tuyết là .”
Vân Nhàn nàng ngón tay lạnh ngắt chạm mà run lên, đúng là một cái tay băng giá.
Cơ Dung Tuyết lúc xong mới nhận :
“…Gọi mật quá ?”
Nàng cao hơn Vân Nhàn hẳn một cái đầu, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tóc đỏ như lửa lặng lẽ rủ xuống cổ trắng, bên đó còn đeo một cái cổ vòng bằng tài liệu đặc biệt.
“À… ngại.”
Vân Nhàn ngắc ngứ. Gặp thể loại trầm mặc lạnh lùng thế là nàng chịu chết, ứng phó thế nào.
Phía nàng, ánh mắt cả đám bạn bay tới như đạn.
Kiều Linh San: “Làm ơn lấy khí phách hồi dỗi !”
Kỳ Chấp Nghiệp: “Người mạnh thật. Pháp trượng Đông Cực của ?”
Tiết Linh Tú: “Đoán Thể Môn … Ngọc tỷ nếu để Đao Tông thì giao cho nàng cũng tạm .”
Phong Diệp: “Lạ thật, nhớ rõ bán cầm m.á.u thảo, đại tiểu thư Cơ còn thái độ cực tệ với Liễu Thế, với Vân Nhàn thế? Mà nghĩ cũng đúng, ai đối với Liễu Thế mà chứ…”
Sau màn chào hỏi đơn giản, Cơ Dung Tuyết nghiêm túc lùi một bước:
“Hôm nay tới… là vì ngọc tỷ.”
Ừ, cũng .
Vân Nhàn nhướn mày:
“ Đoán Thể Môn các ngươi chẳng đang giữ một khối ? Muốn chồng thêm ?”
“Ta xong.”
Cơ Dung Tuyết vẫn giữ ánh lạnh lẽo như thường:
“Tranh đoạt ngọc tỷ lợi cho Đoán Thể Môn. Cụ thể lợi gì thì tiện .”
“Còn với ngươi càng lợi. Thứ nhất, các ngươi dùng ngọc tỷ, giữ cũng như phế. Thứ hai, nếu đoạt , Đao Tông sẽ chuyển mục tiêu sang , các ngươi cần trốn nữa. Thứ ba… đánh một trận với cũng là cơ hội rèn luyện.”
“Ta Đao Tông, sẽ lấy mạng các ngươi. Trận chiến với Liễu Thế, thắng bảy thua ba. Vậy nên thực lực hai bên gần như . Các ngươi sớm muộn cũng giao đấu với , dùng ‘quân luyện tay’?”
Hai lựa chọn:
“Ta cướp, nhưng điều kiện thì sẽ tay. Một là đánh điểm đến thì dừng, nếu thắng, giao ngọc tỷ cho . Hai là… các ngươi từ chối, cũng nhường nữa.”
Dù lựa chọn… nhưng thật là .
Vân Nhàn nàng chằm chằm, rút Khi Sương, nghiêm túc hỏi:
“Một chọi một, cả nhóm cùng lên?”
Tổ cha chứ, xin đừng cả nhóm, mấy ông cơ bắp lưng mà cùng xông lên chắc kẹp nát đầu mất…
Cơ Dung Tuyết đầu bốn lưng Vân Nhàn: Kiều Linh San, Tiết Linh Tú, Kỳ Chấp Nghiệp, Phong Diệp.
Kiều Linh San chằm chằm đến nỗi căng thẳng bóp chặt đùi Phong Diệp, khiến Phong Diệp đau đến kêu tiếng.
Cuối cùng, Cơ Dung Tuyết khẽ cong khóe môi, :
“Một là đủ. Các ngươi, cùng lên .”