Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 39 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-11 04:24:29
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người khác thì dựng trạm canh, rải thuốc xua thú, thậm chí copy nguyên cả kế hoạch phòng thủ tối tân của Liễu Thế, rồi tiện tay giấu ngọc tỷ vào đống dược thảo. Mắt chớp cũng chẳng thèm chớp.

 

Kỳ Chấp Nghiệp đứng dậy, tỏ ra chăm chỉ dựng lên vài trận pháp đơn giản che mắt, như thể đang làm việc nghiêm túc lắm.

 

Trái lại, Trọng Trường Nghiêu, từ nhỏ đến lớn luôn là nhân trung chi long, tài trí hơn người, lần đầu tiên cảm thấy… mình bị người ta coi như không khí.

 

Cái cảm giác bị bỏ rơi này khiến hắn âm thầm tức tối.

 

Lúc này, Tiết Linh Tú vừa kết thúc trị liệu, trầm giọng nói:

 

“Ma khí đã xâm nhập vào kinh mạch, đang không ngừng ăn mòn. Có lẽ phải đến mai mới có thể hoàn toàn loại trừ.”

 

Ngữ khí nhẹ nhàng, xen chút lo lắng. Trọng Trường Nghiêu trong lòng khẽ động.

 

Tiết Linh Tú đúng là khác người biết phân rõ lợi hại, không giống đám người vô tâm kia. Hắn âm thầm cảm kích, môi vừa nhúc nhích định nói:

 

“Tiết huynh, không cần lo cho ta ——”

 

Nam Cung Tư Uyển

Nhưng lời còn chưa nói ra, hắn đã tận mắt thấy Tiết Linh Tú quay người lại, đôi mắt lạnh băng như kiếm, thẳng tay vỗ “bốp” một chưởng vào tay Vân Nhàn, người đang đứng một bên cắn táo xem trò vui.

 

Quả táo suýt nữa rơi khỏi tay nàng. Vân Nhàn sửng sốt:

 

“Làm cái gì đấy?”

 

Tiết Linh Tú nhíu mày:

 

“Cái gì cũng bỏ vào miệng được à? Quả táo đó rơi dưới đất không biết dính bao nhiêu thứ dơ bẩn, còn ăn?”

 

Vân Nhàn thật sự không hiểu nổi hắn. Những thứ khác không nói, chứ đồ ăn thì cô nhìn tận mắt mà:

 

“Cái này ta dùng tốc độ ánh sáng nhặt lên đấy nhé? Với lại còn phủi vài lần! Ăn mấy cái bụi, không bệnh được đâu! Mà cũng có cho huynh ăn đâu!”

 

Tiết Linh Tú hừ lạnh:

 

“Không cần biết có cho ta ăn hay không. Nhìn thôi cũng thấy khó chịu.”

Hắn đứng lên, dùng phù tịnh tay rồi bực bội nói:

“Ngươi muốn ăn thì đừng để ta thấy. Trộm ăn đi.”

 

Vân Nhàn: “…”

 

Bực mình, nàng xoay người, đút quả táo cho Thái Bình.

 

Làm như thanh cao lắm!

Nàng không tin lúc nhỏ Tiết Linh Tú chưa từng chảy nước mũi rồi l.i.ế.m lan can, ăn cơm không dùng tay bốc!

 

Ở bên kia, Kỳ Chấp Nghiệp nghe động tĩnh, cau mày, nhìn xuống quả táo trong tay.

 

Cái này lúc nãy là Vân Nhàn chia cho Kiều Linh San, rồi Kiều Linh San lại ném cho hắn… Vậy có khi nào cũng là táo rơi dưới đất?

 

Có ăn được không đây?

 

Tiết Linh Tú đột nhiên mỉm cười nhẹ:

 

“Không sao. Ăn không sạch mới không bệnh. Ăn nhiều một chút.”

 

Kỳ Chấp Nghiệp: “???”

 

Cùng là người, cách đối xử khác nhau thật đấy!

 

Trong khi đó, Trọng Trường Nghiêu nằm im, cảm thấy bản thân chẳng khác gì kẻ ngoài cuộc đầy bi kịch.

 

Cảm giác này… thực sự quá tệ.

 

“… Trọng Trường Nghiêu.”

Sau khi đuổi hết những thứ gây phiền, Tiết Linh Tú tâm trạng tốt hơn, quay lại nói:

“Ngày mai nếu ngươi hồi phục thương thế, sẽ khôi phục được cảnh giới nửa bước Nguyên Anh. Đến lúc đó, thực lực cả nhóm sẽ nâng lên đáng kể.”

 

Lời này không sai.

 

Nhìn quanh toàn bí cảnh, nhóm của bọn họ có một người Nguyên Anh, hai nửa bước Nguyên Anh, một Kim Đan cửu trọng. So với các phái khác đã là cực mạnh. Nhiều môn phái, người mạnh nhất chỉ là nửa bước Nguyên Anh, đã đủ để dẫn dắt cả môn.

 

Trọng Trường Nghiêu sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói:

 

“Ta đã giải được bí mật của Ngọc Tỷ. Nhưng khôi thủ chỉ có một. Bây giờ mọi người đều ở đây, đến lúc đó… Tiết huynh định xử lý ra sao?”

 

Lúc trước ở Đông Giới, nói là hợp tác. Tiết Linh Tú cũng tưởng Vân Nhàn sẽ không tranh khôi thủ, vì nàng chỉ muốn “leo lên” theo kiểu ăn theo. Nhưng đến lúc này, xem ra… mọi chuyện chưa chắc như hắn nghĩ.

 

Tính cách của Vân Nhàn, ham thắng không thua kém ai, một khi có cơ hội, tuyệt đối không bỏ qua.

 

Trọng Trường Nghiêu trầm giọng nói tiếp:

 

“Thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phân.”

“Huống hồ, Kỳ Chấp Nghiệp kia ở lại đây, không biết có âm mưu gì. Tiết huynh chắc còn nhớ, khi hắn mới vào bí cảnh, điểm số của Tây Giới vẫn luôn dẫn đầu. Điều đó đủ chứng minh lòng hiếu thắng cực mạnh. Hắn không đơn giản như vẻ ngoài bất cần kia.”

 

“Cũng có thể, tất cả chỉ là vỏ bọc. Hắn đã lừa hết các ngươi.”

 

“Hiện tại ta đã tấn chức đến nửa bước Nguyên Anh, chỉ cần thương thế khá hơn một chút, là có thể tiếp tục đảm nhận trách nhiệm bảo vệ.”

Trọng Trường Nghiêu mím môi, lại nói: “Chẳng lẽ cứ tiếp tục đồng hành với hai người đó, lại có lợi gì cho Nam Giới trong việc giành giải nhất? Một chút cũng không. Hiện giờ, ngoại trừ người Nam Giới chúng ta, ai cũng đều là đối thủ. Tiết huynh, ta không phải muốn khuyên ngươi, càng không có ý ly gián, lời thật khó nghe, nhưng vẫn phải có người nói ra. Nếu không ai nói, thì để ta nói. Hơn nữa, những người còn lại cũng chưa chắc thân thiết như ngươi tưởng, ai nấy đều có toan tính riêng, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

 

Hắn nói ra những lời này đầy thẳng thắn, ngữ điệu có phần vội vàng, còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, như thể đang dốc hết tâm can mà khuyên nhủ.

Tiết Linh Tú khép mắt lại nói: “Ta hiểu rồi.”

 

Hắn gánh trên vai trọng trách, há lại không hiểu những gì Trọng Trường Nghiêu đang nói?

 

Tiết Linh Tú trong lòng vốn đã sớm rõ, đoàn người tụ hợp này chỉ là một đội ngũ tạm thời, như phù dung sớm nở tối tàn, sớm muộn gì cũng tan rã, thậm chí có thể là ngay khoảnh khắc tiếp theo. Nhưng không hiểu vì sao, ít nhất hiện tại, hắn không muốn trở thành kẻ đầu tiên buông tay.

 

Ánh lửa chập chờn khiến gương mặt tuấn tú của hắn khó phân rõ cảm xúc, Tiết Linh Tú cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng chậm rãi suy tư.

 

Nam Giới Lê gia, ngồi trên núi vàng biển bạc, chỉ cần vung tay là có thể mời được cao thủ thiên hạ liều mạng cho mình. Là con út trong nhà, hắn được cưng chiều hết mực, muốn gì có nấy, từ nhỏ đến lớn đều như thế.

Tỷ tỷ lớn như mẹ, cũng hết lòng bao bọc hắn, không hề đặt áp lực gì, dù hắn có thiên phú hay không, có tận tâm với gia tộc hay không, đều không quan trọng. Chỉ cần như một chú chim nhỏ trong lồng vàng, mỗi ngày vui vẻ hót vang là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-39-2.html.]

 

Lần này Tứ Phương đại chiến, là hắn cố nài mới được thả đi.

Tiết Linh Tú nhìn sang kẻ không đứng đắn đang nướng táo bên kia lửa trại, cười khổ mà nghĩ: có lẽ là vì, họ là những người hiếm hoi không vì tiền tài mà đến.

 

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh Vân Nhàn gào to ầm ĩ:

“Tiết huynh, cho tí linh thạch đi! Cho tí! Cho tí! Hạng thượng phẩm nha! Cho tí nữa!!”

Giọng truyền âm vang vọng.

 

Tiết Linh Tú siết chặt nắm tay: “…………”

Không khí tốt cũng bị phá tan rồi!

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, những lời vừa rồi của Trọng Trường Nghiêu vẫn khiến trong lòng hắn có một vệt bóng mờ lặng lẽ dâng lên. Mà trùng hợp thay, đúng lúc đó, bên kia Kỳ Chấp Nghiệp, Kiều Linh San và Vân Nhàn cũng lần lượt đứng dậy. Hai người sau vừa thấy là định đi đâu đó. Tiết Linh Tú nhíu mày, cũng nhẹ nhàng bước theo.

 

Không xa lắm, lời nói của họ truyền đến rõ mồn một.

 

Kiều Linh San khẽ hỏi Vân Nhàn: “Tỷ nói cái người qua đường Giáp kia, hắn thật sự sẽ đến sao?”

 

“Sẽ đến.” Vân Nhàn đáp tỉnh rụi, “Nếu hắn không đến, chuyện này không thể tiếp tục. Huống hồ, nếu hắn không đến, Thánh nữ nhất định sẽ tới. Thánh nữ khẳng định đã biết.”

 

Kiều Linh San quay đầu nhìn nàng, tò mò hỏi: “Vân Nhàn, sao lúc nào tỷ cũng trông bình thản như vậy?”

 

Vân Nhàn cười ha ha, phất tay nói: “Do trời sinh thôi. Có người sinh ra là như vậy đó.”

 

Kiều Linh San: “Trọng Trường Nghiêu đã lên nửa bước Nguyên Anh rồi.”

 

Vân Nhàn hét lớn: “A!! Hắn có đức hạnh gì chứ!!”

 

Tiết Linh Tú: “……”

 

Cùng lúc đó, bên kia, Kỳ Chấp Nghiệp đang nhíu mày nhìn pháp trượng Đông Cực trong tay.

Pháp trượng vẫn lấp lánh ánh kim quang công đức quen thuộc, nhìn bằng mắt thường không có gì khác thường, nhưng…

 

Vân Nhàn từ xa hỏi: “Sao thế?”

 

Kỳ Chấp Nghiệp ném thẳng pháp trượng qua cho nàng. Nàng giơ tay đỡ lấy, thử cảm nhận: nặng thật, cầm lên cứ như đầu trọc đệ tử Phật Hương Các.

 

“Khí tức sư phụ bị cản trở.” Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay nói, “Không thể cảm nhận được khí tức còn sót lại của người.”

 

Vân Nhàn không ngờ còn có cách liên lạc kỳ diệu như vậy: “Trước đây có thể cảm nhận được sao?”

 

Kỳ Chấp Nghiệp lạnh lùng nói: “Đương nhiên. Từ lúc mới vào g.i.ế.c yêu thú là bắt đầu rồi. Các sư huynh có thể còn bịt tai trốn được vài lần, chứ sư phụ ta mà tụng kinh thì không ai trốn khỏi, ầm chết… thật sự bá đạo.”

 

Cách hắn nói rồi sửa lời đầy vi diệu khiến Vân Nhàn không khỏi nhớ lại mấy tin đồn trước khi vào bí cảnh, nói rằng Minh Quang đại sư trông thì từ bi, chứ thực chất từ nhỏ đã đi theo con đường võ tăng, thường xuyên dùng chiêu “gõ đầu cảnh tỉnh”. Không biết Kỳ Chấp Nghiệp có phải bị đánh nhiều mới ra trí tuệ như bây giờ hay không.

 

Tuy nhiên, đó không phải trọng điểm. Vân Nhàn hỏi: “Vậy sẽ có hậu quả gì?”

 

Kỳ Chấp Nghiệp thản nhiên: “Sát tính dâng cao, không ai kiềm chế, hậu quả chính là… chẳng có hậu quả gì.”

 

“……” Vân Nhàn uyển chuyển nói, “Ta thấy ngươi với Cơ đại tiểu thư chắc có nhiều chủ đề chung.”

 

Kiều Linh San vừa nghe đến “Cơ đại tiểu thư” là lập tức nhớ tới cái vuốt sư tử xù lông kia, lại nhớ đến mấy câu mỉa mai đóng băng cả sân, toàn thân lập tức rùng mình một cái.

 

Gió đêm gào thét, lá rụng bay loạn. Kiều Linh San lặng lẽ ngồi sát lại gần Vân Nhàn, khoác tay nàng, rồi nhỏ giọng nói:

“Ta có một vấn đề… không biết có nên hỏi hay không.”

 

Kỳ Chấp Nghiệp: “Đừng hỏi.”

 

Vân Nhàn: “Sao ngươi không luyện Kim Chung Tráo? Hay nói đúng hơn, sao ngươi có thành kiến với những pháp môn Phật học như vậy?”

 

Kỳ Chấp Nghiệp: “…… Ta không phải bảo ngươi đừng hỏi sao?”

 

“Được rồi.” Vân Nhàn nói, “Nhưng ta cảm thấy ngươi rất muốn nói.”

 

Lần này, Kỳ Chấp Nghiệp thật sự trầm mặc.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới cười lạnh, nói:

“Mọi người đều biết, Phật học giảng từ bi, phổ độ chúng sinh. Nhưng cái gọi là từ bi đó, bao giờ mới đối diện chính bản thân mình?”

 

Dưới bầu trời đêm u tối, vẻ mặt hắn khó phân rõ:

“Nếu từ bi với người khác là tàn nhẫn với chính mình, độ người không độ mình, vậy từ bi đó còn có ý nghĩa gì?”

 

Vân Nhàn và Kiều Linh San không nói gì.

Chủ yếu là vì… chẳng biết phải nói gì. Kiếm Các còn chưa dạy văn hóa phổ thông, nói chi đến Kinh Kim Cương.

 

“Ta không học mấy thứ Phật pháp đó, vì ta thấy nó sai. Tư tưởng sai thì pháp chiêu sinh ra cũng sai. Ta học làm gì?” Kỳ Chấp Nghiệp hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:

“Biết rõ là không thể mà vẫn muốn làm, biết rõ là không thể đi mà vẫn muốn đi, dù biết không thể, ta vẫn phải làm. Ai có thể cản được ta chứ?”

 

Một câu thật kiêu ngạo!

 

Giọng trầm lạnh của hắn vang vọng trong đêm.

 

Không ai đáp lại.

 

Không ai chất vấn.

 

Bầu không khí bỗng chốc xuất hiện một tia gián đoạn khó tả.

 

“?” Kỳ Chấp Nghiệp cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm, lập tức có chút thẹn quá hóa giận: “Ngươi hỏi ta xong, bây giờ lại không nói gì à?”

 

Vân Nhàn nghiêm túc, chậm rãi nói:

“Biết rõ là việc không được làm mà vẫn muốn làm, biết rõ là nơi không nên đến mà vẫn cố đến ——”

 

“Thì sao?” Kỳ Chấp Nghiệp ngạo nghễ nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì rồi, chắc là định nói ta ngu xuẩn không biết lượng sức…”

 

“Không không, không phải thế.” Vân Nhàn lập tức cắt lời, “Chỉ là, ở Đông Giới chỗ chúng ta, chuyện đó được gọi là biết pháp mà vẫn phạm pháp đấy.”

 

Kiều Linh San: “…………”

 

Kỳ Chấp Nghiệp: “…………”

 

Tiết Linh Tú nhịn nãy giờ không nổi nữa, cuối cùng cũng “phá công”, bật cười thành tiếng: “Ha!”

Loading...