Trong lúc sốt ruột yên, bỗng bên trong tiếng tách va chạm.
Thẩm Kinh Châu giọng điệu chậm rãi, rõ ràng Ngu Ấu Ninh đang lén.
“Đa Phúc, mời điện hạ đây.”
Trong giọng của Thẩm Kinh Châu hàm chứa ý , tựa như chế nhạo.
Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, lên trời xuống đất.
Đa Phúc vòng qua bình phong gỗ, khách khí khom : “Điện hạ, mời bên .”
Rồi , bảo cung nhân tiễn Lưu Lận trở về.
Ngu Ấu Ninh do dự, chần chừ một lúc, nâng váy chậm rãi bước trong.
Đôi giày thêu nhẹ nhàng đặt lên thảm lông da sói, bình phong lụa dệt, Thẩm Kinh Châu mặc thường phục cổ tròn hoa văn hạc màu đen, thanh quý lười nhác.
Ngu Ấu Ninh nghi hoặc nhíu mày: “Bệ hạ bệnh gì ? Ta thấy, Lưu thái y…”
Chưa dứt câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mắt mở to, kêu lên một tiếng lao về phía Thẩm Kinh Châu.
“Thẩm Kinh Châu, lấy đồ của gì?”
Ngu Ấu Ninh giương nanh múa vuốt, lao về phía giường.
Trước khi ngoài quên dọn dẹp, Ngu Ấu Ninh đặt quyển thoại bản giường, ngờ giờ rơi tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh quá quen thuộc với câu chuyện trong thoại bản, mặt nàng đỏ bừng: “Sao thể tùy ý lật xem đồ của ! Chàng trả cho .”
Thẩm Kinh Châu tựa gối gấm xanh, bóng dáng hề di chuyển nửa phần, ánh mắt nhẹ nhàng nâng lên.
Ngón tay thon dài của Thẩm Kinh Châu khẽ dừng quyển thoại bản, gõ gõ.
“Hóa Điện hạ vốn thích như , chả trách đêm qua thích?”
Ngu Ấu Ninh mở to mắt, phản bác: “Ta !”
Thẩm Kinh Châu hai tiếng: “Vậy tức là thích ?”
Mắt Ngu Ấu Ninh càng tròn xoe hơn: “Chàng … Cưỡng từ đoạt lý! Nói bậy bạ! Ta, thích bao giờ?”
Trước phập phồng ngừng, tai Ngu Ấu Ninh nóng bừng, như sắp bốc khói.
Thẩm Kinh Châu kiên nhẫn hỏi: “Vậy điện hạ thích kiểu gì?”
Hắn bày tư thái khiêm tốn hiếu học, ngại học hỏi .
Ngu Ấu Ninh mím môi mặt , mặt tức giận hổ.
Nàng thể mặt dày như Thẩm Kinh Châu, tranh luận tự nhiên chiếm thượng phong.
Tổn thương địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Ngu Ấu Ninh bất cần, đầu Thẩm Kinh Châu: “Ta, thích bệ hạ như qua, bệ hạ… Bệ hạ kém xa so với nhân vật trong thoại bản!”
Thư sinh trong thoại bản, chỉ ngắn ngủn trong ba canh giờ…
Bóng đen phủ lên nàng ngày càng dày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-126.html.]
Thẩm Kinh Châu chậm rãi dậy, đó dừng mặt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh lảo đảo lùi nửa bước.
Thẩm Kinh Châu một tay giữ quyển thoại bản, cúi xuống, ánh mắt mang theo ý : “… Thật ?”
Ngu Ấu Ninh mắt tròn xoe, lời tranh cãi còn nghẹn ứ trong cổ họng, đột nhiên, âm thanh biến mất giữa môi răng.
…
Gió sông hiu hiu, rèm trúc kim ti đằng hồng đung đưa theo gió. Ánh sáng rèm trúc loang lổ, lúc sáng lúc tối.
Trên giường, quả cầu bạc huân hương chạm rỗng tỏa hương như lan, trong màn trướng hương thơm nồng đậm.
Ngu Ấu Ninh nửa mặt vùi gối, cổ tay vẫn còn lưu dấu hồng.
Thẩm Kinh Châu rửa tay, nhận lấy cao tan bầm từ tay Đa Phúc.
Vừa kéo chăn gấm , Ngu Ấu Ninh lập tức lăn về góc tường, tránh tay Thẩm Kinh Châu.
Tối qua nàng dám đôi chân , hôm nay dám tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh hít hít mũi, đầu , dư quang thoáng thấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Kinh Châu, nàng một nữa đỏ mặt.
Thẩm Kinh Châu thể, thể…
Ngu Ấu Ninh dám nghĩ .
Đến nhân gian một chuyến, ngoài việc học gì, ngược thấy ít điều.
Chỉ sợ lúc trở về địa phủ, nàng cũng là quỷ nhát gan nữa, mà là… loại quỷ đó.
May mà Ngu Ấu Ninh ở địa phủ là một cô hồn dã quỷ, nếu thật sự mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.
Ngu Ấu Ninh lấy đầu đập tường.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên trán Ngu Ấu Ninh.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu thấp giọng: “Ngu Ấu Ninh.”
Hắn giọng , nhưng cho phép phản bác.
Ngu Ấu Ninh ấm ức: “Chàng, rửa tay nữa.”
Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi lên, ánh nến nhảy múa trong mắt , như ý nhoáng lên.
“Sao , điện hạ thích …”
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng dậy, một tay che miệng Thẩm Kinh Châu.
Tai nàng đỏ như ráng chiều, rực rỡ như điểm son.
Hiện giờ nàng thể Thẩm Kinh Châu chuyện với như . Trước đó trong màn trướng, Thẩm Kinh Châu cũng như , hỏi nàng, …
Môi đỏ rực ánh nắng, óng ánh sáng bóng.
Thẩm Kinh Châu mỉm , nắm lấy tay Ngu Ấu Ninh.
Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên cổ tay.
Dấu vết từ chiếc khăn lụa trói buộc, nhanh chóng thuốc mỡ thoa lấp .