Đế Thai Kiều - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-03-31 12:29:21
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Âm thanh lớn đến mức, ngay cả cung nhân hầu bên ngoài cũng giật , cách cánh cửa gỗ sốt ruột gọi: “— Bệ hạ!”

Giọng Thẩm Kinh Châu khàn khàn mất tiếng từ trong phòng truyền : “Đều lui xuống.”

Giọng vẫn như khi, nhưng dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Cung nhân dám hỏi thêm, đồng loạt cúi đầu rời .

Ánh nến trong noãn các che phủ, Ngu Ấu Ninh vẫn hồn, nàng dựa lòng Thẩm Kinh Châu.

Những chiếc lá phong đỏ biến thành một mảng màu sắc rực rỡ, còn thấy hình dạng ban đầu.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu mơn trớn từng tấc từng tấc, giọng bình tĩnh nhàn nhạt: “Thật đáng tiếc.”

Thân Ngu Ấu Ninh co rúm , hoảng hốt tìm áo choàng tháp.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ thuốc màu từ ?”

Ngu Ấu Ninh ấp úng, môi đỏ mấp máy: “Không .”

Nàng đẩy Thẩm Kinh Châu , hoảng hốt : “Ta, bảo cung nhân mang màu mới đến là , chẳng qua chỉ là một hộp thuốc màu thôi, trong cung chắc chắn …”

Bút càng cua bỗng dưng rơi xuống xương quai xanh của Ngu Ấu Ninh, chậm rãi di chuyển xuống.

Thẩm Kinh Châu biểu cảm thừa thãi, thần sắc bình tĩnh: “Cũng cần phiền phức như .”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, hiểu: “… Gì cơ?”

Bút càng cua trong tay Thẩm Kinh Châu hề dính chút màu nào.

Đầu bút hạ xuống, cho Ngu Ấu Ninh run rẩy.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối một chút.

Đêm tối sâu thẳm, mưa rơi lộp độp.

Thuyền hoa sáng đèn, sáng như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh tháp quý phi, mi mắt ướt đẫm nước mắt, giọng nàng nghẹn ngào, mang theo sự khàn khàn thể diễn tả.

Tấm da cừu đất sớm thể nổi, thuốc màu rơi xuống đệm.

Có vẻ như trộn lẫn với thứ gì đó khác, màu sắc còn rực rỡ như thường.

Thẩm Kinh Châu một chiếc trường bào, tay áo rộng rãi, màu sắc lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh đầu, lưng về phía Thẩm Kinh Châu.

Rồi cảm thấy cam lòng, đôi mắt sóng sánh nước ngày thu hàm chứa ý giận, nàng tức giận Thẩm Kinh Châu vài .

Thẩm Kinh Châu phản ứng gì: “Điện hạ ?”

“Chàng…”

Ngu Ấu Ninh trợn mắt, giày vò một hồi, chỉ thể mắng Thẩm Kinh Châu là hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-132.html.]

Thẩm Kinh Châu .

Trên mu bàn tay của một dấu răng, là do Ngu Ấu Ninh để đó.

Trâm ngọc tóc tháo , tóc đen của Ngu Ấu Ninh xõa tung, bồng bềnh như mây.

Tóc đen nhẹ nhàng, cuốn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

“Điện hạ thích ?”

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu nhẹ, “Ta còn tưởng điện hạ sẽ thích.”

Ngu Ấu Ninh trừng mắt: “Chàng… bậy!”

Thẩm Kinh Châu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khóe mắt ý , cúi xuống: “Vậy điện hạ chịu để thu bút?”

Môi mỏng của Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng ghé sát tai Ngu Ấu Ninh, thở nóng bỏng.

Như đốm lửa lướt qua tai Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng trợn mắt: “Chàng…”

Nàng thể so với Thẩm Kinh Châu da mặt dày, đỏ ửng tựa như lửa lan tràn má lúm đồng tiền.

Ngu Ấu Ninh vội vàng kéo chăn gấm bên cạnh che mặt.

Tức c.h.ế.t !

Nàng để ý đến Thẩm Kinh Châu nữa!

Ngày mai, nàng chắc chắn sẽ nửa câu với Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh .

Đầu đông sắp đến, khí lạnh lẽo xuyên qua màn trướng.

Đa Phúc cầm phất trần, run rẩy ở bên : “Bệ hạ, điện hạ mới phái cung nhân, đến Di Hồng Lâu, Di Hồng Lâu…”

Đa Phúc chậm rãi cúi đầu, thôi.

Ông tuy là thái giám, nhưng cũng rằng nơi như Di Hồng Lâu là chốn yêu thích của các phu nhân quyền quý. Cửa sổ hoa ở đó đều thêu dệt tinh xảo, các tiểu quan cũng tuấn tú.

Người còn hơn cả Pan An.

Đa Phúc mí mắt rung rung, ngay cả lời cũng còn linh hoạt như .

Ông run rẩy : “Điện hạ chỉ là hiếu kỳ, mà hai đó chỉ giỏi kể chuyện, gì khác…”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt lên, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo, sâu thẳm thể lường .

Đa Phúc run rẩy, “bùm” một tiếng quỳ xuống đất.

“Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội, nô tài lập tức cho đuổi những thứ dơ bẩn đó xuống thuyền. Điện hạ là cành vàng lá ngọc, thể để những kẻ hèn mọn đó hỏng…”

Tấu chương ném xuống bàn, Thẩm Kinh Châu lạnh lùng : “Trẫm giáng tội cho ngươi khi nào?”

Đa Phúc liên tục lắc đầu: “Là nô tài nhiều.”

Thẩm Kinh Châu nhặt tấu chương bên cạnh, lơ đễnh : “Chỉ là kể chuyện thôi, nàng thích thì một chút cũng .”

Loading...