Bóng mây ngang qua cửa sổ, ánh trăng m.ô.n.g lung, dần dần ẩn đằng mây.
Ánh bạc từ đôi mắt Ngu Ấu Ninh phai dần, gương mặt nàng chìm trong bóng tối, mờ mịt rõ.
Đôi mắt tròn xoe như chuông đồng kinh ngạc, Ngu Ấu Ninh từng bước lùi , hình dựa bình hoa mỹ nhân.
Nàng khó mà tin nổi, bụm chặt môi , đột ngột tiến lên, nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu.
Tay áo rộng mở, vết thương hình lưỡi liềm vẫn khắc cánh tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh dùng sức chà xát.
Nhìn kỹ, vết thương hình lưỡi liềm vẫn định tay Thẩm Kinh Châu.
Nàng nhầm, cũng nhận nhầm.
Ngu Ấu Ninh vẫn nhớ rằng hình phạt trì hình mà kể chuyện là tàn nhẫn và đáng sợ như thế nào, cũng nhớ rằng về nỗi đau và sự sống bằng c.h.ế.t khi chịu đựng hình phạt đó.
Gió sông phất qua mái tóc dài của Ngu Ấu Ninh, nàng cảm thấy mí mắt run rẩy, như cánh bướm gãy cánh.
Nàng hiểu.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, đôi môi đỏ thắm mím chặt, chăm chú đôi giày lụa phù dung chân mà xuất thần.
Một tiếng từ đầu Ngu Ấu Ninh rơi xuống, Thẩm Kinh Châu mỉm , khẽ : “… Sợ ?”
Ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên, Thẩm Kinh Châu nâng khuôn mặt nàng, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Ngu Ấu Ninh.
Đôi mắt đen như mực ẩn chứa vài phần u ám và tàn nhẫn.
Hình phạt Trì hình lẽ là nỗi đau thể chịu nổi đối với khác, nhưng đối với Thẩm Kinh Châu mà , cũng chỉ như cơn mưa phùn thoáng qua.
Hắn thích cảm giác đau đớn lưu cơ thể, cũng tình cảm đặc biệt với mùi máu.
Nếu Ngu Ấu Ninh sợ hãi và ghê tởm m.á.u tanh, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ tốn công sức để tìm kiếm những cây kim dài từ sừng tê giác từ Lâu Lan.
Chỉ là ngờ, âm kém dương sai, khiến Ngu Ấu Ninh phát hiện .
Xung quanh đôi mắt của Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, hàng mi dài dính đầy nước mắt.
Thẩm Kinh Châu trầm ngâm một lúc, thở dài bất lực: “Thôi thì, …”
Câu dứt, Ngu Ấu Ninh bỗng mở rộng hai cánh tay lao lòng Thẩm Kinh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-137.html.]
Nàng chôn mặt n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, nước mắt ướt vạt áo .
Ngu Ấu Ninh thấp giọng nghẹn ngào : “Thẩm Kinh Châu, thích thương.”
Thân hình Thẩm Kinh Châu cứng đờ.
Gió sông nhẹ nhàng, mơn trớn hai bóng hình giao mặt đất.
Thẩm Kinh Châu cúi mắt, đôi mắt đen láy chợt lóe lên sự ngạc nhiên và bối rối.
Cánh tay Ngu Ấu Ninh vòng quanh hông càng siết chặt, nàng nhỏ giọng nức nở, thút thít.
Không sợ hãi, lo lắng, cũng lùi bước.
Thẩm Kinh Châu tùy ý để cho Ngu Ấu Ninh nửa ngày, một tay xoa gáy Ngu Ấu Ninh, khóe môi nhếch lên như ý .
“Được .”
Bản cũng cảm thấy gì, nhưng Ngu Ấu Ninh đau lòng.
Nước mắt mờ khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, nàng suýt nữa thở nổi, thở gấp gáp, giọng nửa nghẹn.
Thẩm Kinh Châu bất đắc dĩ buồn , giúp Ngu Ấu Ninh điều hòa thở: “Đừng nữa.”
Mắt Ngu Ấu Ninh đỏ thêm một vòng, nhịn rơi lệ, suýt nữa nghẹn.
Thẩm Kinh Châu lạnh giọng: “Không .”
Hắn vẫn giữ vẻ mặt nhạt nhòa, nhưng giọng điệu thì thể cãi .
Ngu Ấu Ninh hít mũi, nàng mặt , nửa khuôn mặt áp n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hàng mi rậm rạp rơi đầy nước mắt, như những viên ngọc trắng trong suốt.
Dư quang thấy hộp gấm còn đất, ánh mắt Ngu Ấu Ninh khựng một chút, nàng thản nhiên thêm hai ba bước.
Mỗi bước mỗi xa
Lợi dụng lúc Thẩm Kinh Châu chú ý, nàng nhanh chóng giấu hộp gấm tay áo, cất kỹ.
Đó là chiếc chuông mà nàng từng xem qua, Ngu Ấu Ninh tuy nó tác dụng gì, nhưng nghĩ rằng nó cùng với kim bạc dùng cho trì hình đặt chung một chỗ, chắc hẳn cũng công dụng tương tự.
Sợ Thẩm Kinh Châu phát hiện manh mối, Ngu Ấu Ninh thò hai ngón tay lắc lắc tay áo của Thẩm Kinh Châu, thúc giục Thẩm Kinh Châu về phòng.
“Bệ hạ, khuya . Ta… nghỉ ngơi.”