Mũi Ngu Ấu Ninh khẽ động, lặng lẽ nức nở , đôi mắt hạnh lấp lánh ánh lệ.
Cách tấm bình phong dệt lụa, Ngu Ấu Ninh mơ hồ thấy bên ngoài tiếng lạnh của Thẩm Kinh Châu.
Hắn chống tay lên tay vịn, xương ngón tay gõ gõ.
Lưu Lận run rẩy quỳ ở bên , mùa đông lạnh giá, trán Lưu Lận toát những giọt mồ hôi mỏng.
Ông buông thõng tay, run rẩy.
“Bệ hạ, điện hạ chỉ là sốt bình thường…”
Tách xanh để kỷ gỗ sơn mạ vàng, chỉ phát một tiếng động nhẹ.
Bóng dáng của Lưu Lận cứng đờ, rét mà run.
Ánh rơi mặt như ngàn vạn cân nặng, đè nén khiến Lưu Lận thở nổi.
Ông cúi đầu càng thấp hơn.
Giọng Thẩm Kinh Châu chậm rãi, vội vã: “Lời …”
Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, về phía một cái, “Có bao nhiêu thái y với trẫm câu ?”
Đa Phúc cúi , cung kính: “Hồi bệ hạ, mười một vị.”
“Mười một…”
Thẩm Kinh Châu hai tiếng, trong mắt chút ý nào.
Ngoài tẩm điện, hàng loạt cung nhân quỳ rạp xuống đất, dẫn đầu là mười vị thái y. Ai nấy đều hoảng sợ, lòng bất an.
Trên trời rơi những bông tuyết nhỏ, chuông gió mái hiên đung đưa, xua tan sự tĩnh lặng trong sân.
Cách một tầng cửa sổ, Lưu Lận quỳ đất, bó tay cách nào.
Ngu Ấu Ninh hôn mê suốt tám ngày, Thái y viện của bọn họ cũng lo lắng đề phòng suốt tám ngày.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán Lưu Lận rơi xuống, ông thầm kêu khổ: “Bệ hạ, hạ quan học nghệ tinh…”
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu rét lạnh, đưa cho Lưu Lận một ánh mắt hiệu chớ lên tiếng.
Lưu Lận cảm thấy khó hiểu, chợt thấy Thẩm Kinh Châu dậy, chiếc áo choàng gấm thêu hoa màu sắc rực rỡ lướt qua mắt.
Thẩm Kinh Châu vòng qua tấm bình phong dệt lụa, qua những lớp màn trướng thật dày, đôi con ngươi tối đen bắt gặp ánh mắt trong trẻo.
Trong mắt Ngu Ấu Ninh hàm chứa nước, ngón tay vén màn trướng của nàng khựng một chút.
Có lẽ do giường suốt tám ngày, tinh thần của Ngu Ấu Ninh lúc còn như .
Bộ trung y mềm mại Ngu Ấu Ninh lỏng lẻo, cổ tay trắng muốt gầy guộc, xương cổ tay rõ nét.
Đôi môi đỏ mọng của nàng ngập ngừng, khẽ mấp máy: “Bệ hạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-146.html.]
Sau một lúc lâu, mới thấy Thẩm Kinh Châu nhẹ.
“Điện hạ cuối cùng… cũng chịu tỉnh dậy?”
Ngày Thẩm Kinh Châu gọi là “điện hạ”, Ngu Ấu Ninh cảm thấy gì, nhưng hôm nay kìm mà rơi lệ.
Chả trách nàng cho là tiểu quỷ nhà để về, Ngu Ấu Ninh từ nhỏ mẫu phi cùng phụ hoàng yêu thương, khác gì một đứa trẻ phụ mẫu.
Nàng nghẹn ngào một tiếng, trong mắt m.ô.n.g lung đẫm lệ: “Bệ hạ, là Ngu Ấu Ninh.”
Thẩm Kinh Châu ngẩn .
Chỉ trong chốc lát, thần sắc khôi phục như ngày xưa, khẽ lên tiếng.
“Điện hạ Ngu Ấu Ninh, thì còn thể là ai?”
Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: “Ta, là…”
Nàng cúi đầu chậm chạp.
Ngu Ấu Ninh chợt nhận , tỉnh giấc mộng thật dài, giờ đây nàng còn là quỷ nhát gan tự do ở địa phủ nữa.
Thẩm Kinh Châu chút để ý tràn một tiếng : “Điện hạ vốn dĩ chính là Ngu Ấu Ninh.”
“Không , …”
Thẩm Kinh Châu giương mắt, kiên nhẫn chờ Ngu Ấu Ninh tiếp.
Ngu Ấu Ninh đầu: “Thôi, bệ hạ cũng sẽ …”
“Điện hạ nhớ hết ?”
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng bâng quơ thốt một câu.
Ngu Ấu Ninh bỗng mở to hai mắt: “Bệ hạ , ?”
Ngu Ấu Ninh cảm thấy thể tin nổi, mắt nàng chớp nhanh.
Nàng nửa đùi Thẩm Kinh Châu, hai tay nắm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh kinh ngạc.
“Bệ hạ là quỷ nhát gan ? Không đúng, là Ngu Ấu Ninh, quỷ nhát gan nữa.”
Ngu Ấu Ninh cảm thấy tiếc nuối, “Ta vốn còn một ngày nào đó dẫn bệ hạ tham quan địa phủ.”
Địa phủ trong miệng Ngu Ấu Ninh, tựa như là vườn hoa nhà .
Nàng tựa cằm lên vai Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Còn dẫn bệ hạ gặp Diêm Vương.”
Lời nếu từ miệng khác , chắc chắn sẽ sống nổi qua đêm nay, nhưng nếu là từ miệng Ngu Ấu Ninh—
Thẩm Kinh Châu : “Nếu điện hạ , cũng cách.”