Xe hương Bát Bảo một đường thẳng đến Nam Sơn Tự.
Đường phố dài vắng vẻ , chỉ tiếng bánh xe lăn qua.
Trong lòng Ngu Ấu Ninh nhớ lời Đa Phúc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ, bắt đầu từ .
Nàng cảm thấy mắt tầng nước bịt kín, dường như ấm chảy xuống từ khóe mắt.
“Điện hạ trong lúc hôn mê, bệ hạ từng đến Nam Sơn Tự một chuyến.”
“Chàng Nam Sơn Tự gì? Chẳng bệ hạ tin Phật ?”
"Bệ hạ quả thực tin Phật, cũng tin Đạo. Chỉ là khi điện hạ hôn mê bất tỉnh, thái y cũng bó tay..."
Gió bắc gào thét, bay lượn con đường dài.
Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt, còn sức lực dựa gối gấm xanh phía .
Nàng như thấy tiếng gió, cũng thấy tiếng bánh xe lăn.
Chỉ còn câu của Đa Phúc—
“Ngày bệ hạ lên núi, gặp mặt trụ trì. Những lời bên trong nô tài cũng rõ, chỉ nếu điện hạ tỉnh , bệ hạ sẽ đến Nam Sơn Tự để lễ tạ thần.”
Gió rét lạnh căm, thấm da thịt.
Ngu Ấu Ninh hô hấp gấp gáp, ba nghìn sợi tóc cột bằng chiếc trâm ngọc kim tương, Ngu Ấu Ninh thể nhịn mà kéo rèm xe lên, thúc giục đánh xe: “Nhanh lên chút nữa, nhanh lên chút nữa.”
Ngoài trời vẫn đang tuyết rơi xuống, những bông tuyết rơi lộp độp áo choàng của Ngu Ấu Ninh.
Không kịp để Đa Phúc đỡ , Ngu Ấu Ninh từ xe ngựa nhảy xuống.
Gió lướt qua tai, âm thanh lo lắng bất an của Đa Phúc bỏ phía .
“Điện hạ, ngài chú ý chân, đừng để ngã. Điện hạ, điện hạ, ngài từ từ đợi lão nô…”
Gió cuốn theo bông tuyết, rơi lộp độp mặt Ngu Ấu Ninh.
Nàng chạy nhanh, nhanh.
Bên tai vang lên câu trả lời của Đa Phúc đó.
“Lễ tạ thần? Thì tự nhiên thành tâm thành ý, cửa Nam Sơn Tự tổng cộng chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mỗi bậc một cái khấu đầu, mới tính là thành lễ .”
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Mỗi bước một cái khấu đầu, mỗi bước một cái khấu đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-150.html.]
Gió lạnh thổi phồng áo choàng của Ngu Ấu Ninh, nước mắt ướt đẫm mặt.
Tùng xanh vươn , mắt là những bậc đá cao vút như cầu thang lên trời thể với tới.
Tuyết vẫn còn tích bậc thang, dường như thêm dấu vết khác.
Nước mắt đảo quanh trong mắt Ngu Ấu Ninh.
Gió vuốt ve tóc mai của nàng, đôi mắt Ngu Ấu Ninh đẫm lệ.
Mỗi bước mỗi xa
Đa Phúc thở hổn hển chạy lên, chiếc ô trúc che đầu Ngu Ấu Ninh.
“Điện hạ hãy lên xe , bên cạnh còn đường núi. Dù vòng xa một chút, nhưng ít nhất bộ lên. Điện hạ vẫn đang trong bệnh, nếu như…”
Tai Ngu Ấu Ninh vang lên tiếng ong ong, nàng còn rõ Đa Phúc gì.
Một đôi con ngươi trong suốt ngẩng lên.
Giữa bạt ngàn tuyết trắng, Ngu Ấu Ninh đối diện với đôi con ngươi đen thăm thẳm sâu lường .
Thẩm Kinh Châu khoanh tay bậc thang, phía là tuyết mù mịt, chiếc áo choàng thêu hoa rực rỡ rủ xuống, Thẩm Kinh Châu cao lớn như một bậc thế ngoại cao nhân ẩn cư trong rừng núi.
Hắn như một tiên quân thanh cao quý khí bước từ rừng sâu, thể nào với tới.
Đôi mày sắc lạnh của rơi xuống tuyết, tối tăm sâu thẳm.
Chỉ khi thấy Ngu Ấu Ninh, ánh mắt mới dịu một chút.
Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi.
Dưới ô, khóe mắt Ngu Ấu Ninh nóng rực, nước mắt cuồn cuộn trào , ào ạt.
Giọng của Đa Phúc nghẹn trong cổ họng, âm thanh cao vút bay lơ lửng trong khí, như những bông tuyết rơi, tìm chỗ dừng chân.
Hai chữ “Bệ hạ” kịp thốt .
Đột nhiên, mắt thoáng lên một bóng đen.
Ngu Ấu Ninh từ lúc nào thoát khỏi chiếc ô trúc.
Giữa mùa đông, cái lạnh của tháng chạp, muôn vàn chim chóc trở về rừng.
Ngu Ấu Ninh vượt qua màn tuyết trắng như lông ngỗng, bước qua từng bậc thang.
Ba bước cũng thành hai bước.
Nàng lao lòng Thẩm Kinh Châu.
Một khắc cũng buông tay.