Đế Thai Kiều - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:15:24
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió tuyết cuồn cuộn, phủ kín trời đất.

Ngu Ấu Ninh buồn ngủ, một bên mặt dựa vai Thẩm Kinh Châu, trong cơn mơ mơ màng màng, như ôm .

Hương thụy lân quen thuộc quẩn quanh mãi rời xa, Ngu Ấu Ninh cảm thấy yên lòng thoải mái, ôm chặt Thẩm Kinh Châu.

Suốt dọc đường ôm về noãn các, gió tuyết ngang dọc ngăn cách bên ngoài, Ngu Ấu Ninh vẫn chìm đắm trong giấc mơ.

Màn trướng buông xuống, cách tấm bình phong, nàng thấy Đa Phúc chuyện với Thẩm Kinh Châu.

“Trà an thần nô tài sớm bảo chuẩn , giờ vẫn đang hâm nóng bếp lò.”

Ông cúi đầu, gương mặt già nua đầy nếp nhăn mang vẻ tang thương, “Lão nô cả gan một câu, thể điện hạ quan trọng, bệ hạ cũng nên chăm sóc bản .”

“Mấy ngày , bệ hạ canh giữ bên cạnh điện hạ, cả đêm vẫn chợp mắt.”

Lúc đó Ngu Ấu Ninh luôn mê man, thường xuyên mơ thấy ác mộng, hoặc trong mơ nỉ non gọi tên Thẩm Kinh Châu.

Nếu thấy giọng Thẩm Kinh Châu thì còn đỡ, nếu thấy, Ngu Ấu Ninh càng nhiều hơn, ở trong mơ giấc ngủ cũng an .

Đa Phúc lúc ở ngoài cửa, Thẩm Kinh Châu từ ban ngày đến đêm tối, rời khỏi Ngu Ấu Ninh một khác.

Ông , cung kính và lễ phép, “Giờ điện hạ tỉnh, bệ hạ cũng thể nghỉ ngơi một chút.”

Thẩm Kinh Châu vẫn sắc mặt như thường: “Nói .”

Ngừng một chút, hỏi, “Tấu chương hôm nay ?”

Mỗi bước mỗi xa

Âm thanh của Đa Phúc ép xuống càng thấp, theo sát phía Thẩm Kinh Châu, “Đều ở trong thư phòng, cần bảo đưa đến ?”

Thẩm Kinh Châu xoa xoa huyệt thái dương, khẽ gật đầu.

Bỗng trong màn trướng truyền đến một tiếng mềm mại: “Bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu liếc Đa Phúc, Đa Phúc hiểu ý, lặng lẽ rút lui.

Trong noãn các tĩnh lặng, ánh nến vàng nhấp nhô, bóng đổ nhảy múa chảy dài lưng Thẩm Kinh Châu.

Chậm rãi vong qua tấm bình phong, chỉ thấy giữa màn trướng một cái đầu lông xù ló .

Ngu Ấu Ninh nắm một góc màn, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, mặt mày vẫn mang vẻ buồn ngủ.

Ngu Ấu Ninh đưa một tay nắm màn, một tay nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-152.html.]

“Ta buồn ngủ, bệ hạ ở với .”

Nàng vòng tay ôm Thẩm Kinh Châu, ngước đầu lên, đôi mắt trong sáng và rõ ràng tỏa nỗi lo lắng thể gạt bỏ.

Giọng Ngu Ấu Ninh nhẹ: “... Được ?”

Thẩm Kinh Châu khẽ mỉm , gì.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, lắc lắc, đôi mắt như nai con trong rừng, ngây thơ cùng khờ dại.

“Được , Thẩm Kinh Châu?”

Ngón tay nắm cổ tay Thẩm Kinh Châu từ từ trượt xuống, Ngu Ấu Ninh khẽ nắm lấy đầu ngón tay , kịp gì, bỗng nhiên ôm lên.

Ngu Ấu Ninh bất ngờ kịp đề phòng, mở to mắt.

Ngay đó, cả hai cùng ngã xuống giường, thở giao hòa.

Vòng ôm của Thẩm Kinh Châu cực nóng bỏng, như nắng ấm ngày hè, như ngọn lửa hừng hực.

Âm thanh im bặt.

Ngu Ấu Ninh suýt thở nổi, chiếc cổ trắng nõn ngẩng cao.

Một lúc , bóng đen phủ mặt nàng lùi một chút.

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, má lúm đồng tiền di động làn da trắng nõn ửng đỏ, như vầng hồng của áng mây chiều.

“Chàng như ?”

Khóe môi của Thẩm Kinh Châu khẽ gợi lên vài phần ý : “Chẳng điện hạ ở cùng với nàng ?”

Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Không, kiểu .”

Thẩm Kinh Châu cố tình hỏi: “Vậy điện hạ kiểu nào?”

Ngu Ấu Ninh mắt , mặt càng đỏ: “Tóm kiểu .”

Trong màn trướng ánh sáng mờ mịt, bỗng tiếng xào xạc của quần áo, Ngu Ấu Ninh như chim sợ cành cong, vội vàng tránh về phía .

Thẩm Kinh Châu bật , nhiều, đưa tay ôm Ngu Ấu Ninh lòng.

“Ngủ .”

Loading...