Nửa canh giờ , trong noãn các sáng đèn, ánh sáng vàng vọt nhấp nhô, ánh nến rơi xuống giọt lệ nơi khóe mắt Ngu Ấu Ninh.
Gió thổi qua tay áo, lạnh lướt qua lưng, tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng.
Ngu Ấu Ninh chôn trong gối gấm xanh, ánh lệ lấp lánh, càng khiến thương xót.
Hình dáng căng cứng, dễ chịu một chút nào.
Ngòi bút càng cua chấm mực đậm, Thẩm Kinh Châu một tay vén tay áo rộng, mặt mày bình tĩnh thong dong.
Hạ bút như du long, mây trôi nước chảy lưu loát sinh động.
Bóng dáng của Ngu Ấu Ninh bỗng run lên.
Mí mắt Thẩm Kinh Châu rũ xuống, giọng rõ vui giận.
“Lại vẽ sai .” Thẩm Kinh Châu cho phép phản bác.
“... Vẽ .”
Ngu Ấu Ninh cúi đầu thút thít, nàng nghiêng đầu đẩy Thẩm Kinh Châu.
“Chàng, cố ý.”
Đây là thứ ba Thẩm Kinh Châu vẽ trong đêm nay.
Không tại , Ngu Ấu Ninh thành tiếng, giọng ngắt quãng.
Giọt nước mắt đọng hàng mi, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nức nở.
Nàng thấy Thẩm Kinh Châu vẽ tranh, Thẩm Kinh Châu vẽ tài, bình thường vẽ thì bút chạm là thành hình, như lúc kéo dài như .
Tiếng rơi bên tai Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu từ từ thu ngòi bút.
“Nếu nương nương , thôi cũng .”
Thẩm Kinh Châu dễ chuyện như từ khi nào?
Cánh mũi Ngu Ấu Ninh rung động, nghi ngờ Thẩm Kinh Châu, nàng thử hỏi: “Vậy giấy nợ......”
Thẩm Kinh Châu giọng điệu chậm rãi: “Nương nương là tuân thủ lời hứa, tự nhiên sẽ chuyện bội bạc.”
Đây là lời khen cho bản , Ngu Ấu Ninh do dự gật đầu, nàng hít một .
“Đó là đương nhiên.”
Nói xong, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy đề phòng, ánh mắt đầy sợ hãi Thẩm Kinh Châu.
“Chàng, , ...... gì?”
Nghĩ về những “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu trong quá khứ, Ngu Ấu Ninh xoay chuyển ý nghĩ nhanh.
Nàng chộp lấy ngòi bút càng cua để giá bút, nhét lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh quyết tâm: “------ Vẽ !”
Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Chẳng nương nương thích ?”
Ngu Ấu Ninh nghiến răng: “Có ? Ta thích, thích cực kỳ.”
Thẩm Kinh Châu .
......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-160.html.]
Ngày hôm .
Trên sông Tần Hoài gợn sóng lấp lánh.
Ngu Ấu Ninh vội vàng nhưng vẫn đến muộn một bước.
Nàng mặc bộ vấy gấm thêu hoa mẫu đơn, đầu đội châu ngọc, hai má ửng đỏ.
Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng thúc giục Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ...... nhanh lên, nếu sẽ kịp .”
Tiếng đàn tỳ bà của Tương nương tử ở Kim Lăng ai cũng , những tài tử từ năm sông bốn bể đổ về ngớt.
Tương nương tử chơi đàn về một cái “duyên”, nếu duyên, mười ngày tám tháng cũng thấy tiếng đàn của nàng .
Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu bước lên chiếc thuyền hoa, tiến nhã gian.
Mặt mày giấu nổi sự vui mừng: “Nói cũng là duyên, hôm qua đến Kim Lăng, hôm nay gặp Tương nương tử lên đài. Chàng nhanh lên, bệ...!”
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh mắt như trăng khuyết, “bệ hạ” nửa câu, bỗng dưng nuốt nhanh xuống.
Thẩm Kinh Châu Ngu Ấu Ninh với ánh mắt ngập ngừng, rõ nhưng vẫn hỏi.
“Nương tử gọi là gì?”
Thẩm Kinh Châu cúi , thở ấm áp rơi xuống cổ Ngu Ấu Ninh.
Mặt Ngu Ấu Ninh đỏ bừng, ngẩn : “Ta, ......”
Môi đỏ khẽ mím, Ngu Ấu Ninh thành thật : “Chàng, thể gọi một nữa ?”
Nàng từng Thẩm Kinh Châu gọi như .
Nương tử.
Nương tử.
Hai má của Ngu Ấu Ninh thêm một tầng đỏ ửng.
Thẩm Kinh Châu nâng mắt, từ từ mở quạt, chậm rãi bước nhã gian.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép , ánh mắt Thẩm Kinh Châu chạm đôi mắt đầy hy vọng của Ngu Ấu Ninh, thản nhiên : “Nếu thể thì ?”
Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, thấp giọng lầu bầu: “Sao keo kiệt như .”
Ngu Ấu Ninh gương: “Nếu là , chắc chắn sẽ đồng ý ngay.”
Thẩm Kinh Châu bày biểu tình sẵn lòng lắng .
Ngu Ấu Ninh hừ một tiếng, nàng lắc lắc tay áo Thẩm Kinh Châu, gọi to:
“Phu quân, phu quân, phu quân, phu quân, phu quân......”
Môi đỏ mọng bỗng dưng rơi xuống một chút cảm giác mát lạnh.
Hơi thở giao hòa, ánh sáng mặt trời Thẩm Kinh Châu che khuất.
Ngu Ấu Ninh suýt nữa vững.
Nàng mơ màng, theo dõi cảm giác lạnh lẽo rơi xuống khóe môi.
Một lát .
Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Ngu Ấu Ninh, :
“Nghe thấy .”