Liễu tơ sức yếu, hoa ngọc lan cuốn quanh bậc thềm.
Gương mặt gần trong gang tấc như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng.
Thẩm Kinh Châu ngược sáng, lúc sáng lúc tối.
Ánh sáng đổ bóng, nghiêng nghiêng rơi xuống khóe mắt Thẩm Kinh Châu.
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, ngây ngẩn Thẩm Kinh Châu.
Một lúc , Ngu Ấu Ninh bất ngờ đánh tới, nhanh chóng đặt một nụ hôn bên má Thẩm Kinh Châu.
Như chuồn chuồn lướt nước.
Cuối cùng, nàng ngay ngắn dựa gối gấm xanh.
Ngu Ấu Ninh sang chỗ khác, bộ diêu hải đường vàng tóc rung rinh, đổ xuống những ánh sáng lấp lánh.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, .”
Thẩm Kinh Châu nâng mày: “... Ừ?”
Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, hai má như chân trời đỏ rực.
“Hoàn, xong .”
Thẩm Kinh Châu , tay cầm quạt trúc, liên tục gõ mu bàn tay trắng trẻo.
Sợi dây treo quạt là do Ngu Ấu Ninh , năm màu dây lộn xộn quấn với .
Ngu Ấu Ninh thực sự giỏi thêu thùa, một nửa bỏ cuộc.
Đó là đầu tiên nàng học dây treo quạt, nếu Thẩm Kinh Châu sẽ ngày ngày đeo nó, nàng chắc chắn sẽ qua loa như .
Sợi dây xanh biếc lướt qua mắt, Ngu Ấu Ninh mặt , tai đỏ hồng.
Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt như như , thờ ơ: “Nương nương trả nợ thật độc đáo, chiếm lợi của khác còn là trả nợ.”
Ngu Ấu Ninh mắt tròn xoe, thể tin: “Chàng, , ...”
Nụ Thẩm Kinh Châu càng thêm rạng rỡ.
Một chữ “” nghẹn trong cổ họng Ngu Ấu Ninh, nàng nghiến răng: “Chàng... đừng đằng chân lân đằng đầu!”
Tròng mắt chuyển động, Ngu Ấu Ninh chợt nghĩ , “Nói , bệ hạ và cũng thành , hôn phu quân , tính là chiếm lợi gì chứ?”
Càng , Ngu Ấu Ninh càng thấy lý.
Môi đỏ khẽ nhếch, Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, ngừng lý lẽ của .
Thẩm Kinh Châu hề biến sắc: “Thành thì thể... gì thì ư?”
Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Hai bên đều lưỡng tình tương duyệt thì tự nhiên thể. Ta và bệ hạ lưỡng tình tương duyệt, tự nhiên gì cũng ...”
Dư âm dần tiêu tán môi răng.
Môi răng gắn bó, thở Ngu Ấu Ninh dần dần yếu .
Hai tay nàng loay hoay trong trung, bỗng nhiên Thẩm Kinh Châu nắm chặt.
Mười ngón tay đan chặt .
Trái tim đang bồn chồn bình tĩnh, như một bước chân đặt lên đỉnh mây, từ từ chìm đắm.
Không trôi qua bao lâu, Ngu Ấu Ninh mơ màng, ánh mắt mơ hồ Thẩm Kinh Châu, như đang trách móc sự lỗ mãng của .
Thẩm Kinh Châu hôn lên mắt nàng: “Không nương nương ... gì cũng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-164.html.]
Thẩm Kinh Châu tự hỏi tự đáp, , “Ta ghi nhớ.”
Tự bê đá đập chân .
Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, nắm lấy tay Thẩm Kinh Châu, cắn mạnh cổ tay , để một dấu răng rõ ràng.
Dấu răng sắc nét, như đóng dấu.
Ngu Ấu Ninh, với chiếc răng nanh sắc bén, lén lút nâng mắt lên, quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu vẫn bình thản, khóe môi tách khỏi nụ , với giọng điệu gần như dung túng.
“Cần thêm một tay nữa ?”
Ngu Ấu Ninh: “Chàng——”
Thẩm Kinh Châu cúi , đầu nghiêng, đôi môi mỏng áp tai Ngu Ấu Ninh.
“Nếu Ninh Ninh thích... những chỗ khác, cũng .”
Chữ ẩn chỉ còn bật, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn rõ.
Làn da trắng hồng tựa thoa phấn, trướng đỏ như ánh bình minh, Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng cắn môi.
“Chàng—— hổ!”
Thẩm Kinh Châu ngừng , thẳng dậy.
Ngu Ấu Ninh nắm chặt tay, bỗng nhiên tiến gần, giọng như muỗi kêu.
“Nơi nào cũng ?”
Thẩm Kinh Châu liếc nàng, trong mắt chút ngạc nhiên.
Ngu Ấu Ninh cong cong khóe môi, răng trắng như ngọc, nàng dựa đùi Thẩm Kinh Châu, hai tay ôm lấy vai .
Đánh bạo cắn một cái lên mặt Thẩm Kinh Châu.
Một vòng dấu răng mờ nhạt.
Ngu Ấu Ninh lo lắng, vội vàng lùi .
Trong lúc hoảng hốt, suýt chút nữa nàng ngã từ đùi Thẩm Kinh Châu xuống.
Một tay giữ chặt nàng .
Thẩm Kinh Châu giữ Ngu Ấu Ninh.
Hơi thở nàng kiềm hãm.
Tiếng gió, tiếng ồn ào, tiếng xa phu đánh xe.
Tất cả âm thanh hòa quyện , nhưng Ngu Ấu Ninh thấy, thấy gì.
Chiếc cổ thon thả trắng nõn của nàng nghểnh cao.
Thẩm Kinh Châu một tay nắm lấy gáy Ngu Ấu Ninh.
Khi nhẹ khi nặng.
Sau một lúc, sự trói buộc đôi môi Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng thả lỏng.
Nàng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng sóng sánh.
Thẩm Kinh Châu chậm rãi : “Lá gan cũng nhỏ.”
Người khác to gan, là động đến đầu Thái Tuế, còn Ngu Ấu Ninh thì động mặt Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh mặt , cứng rắn : “Vậy thì cũng là bệ hạ cho phép.”