Ngu Ấu Ninh hối hận.
Mưa thu vẫn ngừng, kéo dài xa xăm.
Tây viện vắng vẻ, một bóng , tĩnh lặng ai chuyện.
Gió thổi mang theo những hạt mưa nhỏ lất phất, một cơn gió thổi qua, lá rụng lả tả từ cao xuống, phủ đầy bậc thang ngọc bích.
Trong noãn các đèn dầu sáng sủa, ánh nến nhảy múa màn giường.
Ngu Ấu Ninh trằn trọc yên.
Trước giường hoa gỗ trầm hương treo một quả cầu xông hương bằng bạc chạm khắc tinh xảo, khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Giường gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn, treo quả cầu xông hương bằng bạc chạm lỗ, khói xanh bay lên.
Không hương thụy lân mà Ngu Ấu Ninh quen thuộc, cung nhân hầu hạ rằng đây là hương nga lê hướng trung, từ nga lê*, thêm hương đàn hương cùng trầm hương.
*nga lê (lê ngỗng): là một loại lê vỏ mỏng, cùi dày, mùi thơm nồng
Đây là loại hương liệu đang thịnh hành gần đây ở kinh thành, các phu nhân tiểu thư yêu thích.
Hương liệu thì , nhưng loại Ngu Ấu Ninh thích.
Nàng vẫn thích hương thụy lân trong điện của Thẩm Kinh Châu hơn.
… Thẩm Kinh Châu.
Sao nghĩ đến nữa?
Ngu Ấu Ninh bó gối giường, ảo não gõ đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, hối hận thôi.
Nếu như , đó ở tiệc, nàng nên ăn hết bát gạch cua mới rời .
Tiệc tối yên lòng, Ngu Ấu Ninh ngay cả bữa tối cũng ăn hai miếng, giờ đây đói đến mức n.g.ự.c dán lưng.
Bát gạch cua đầy ắp, hương vị chắc chắn ngon, cuối cùng Thẩm Kinh Châu hời luôn .
Mỗi bước mỗi xa
Đều do Thẩm Kinh Châu, nếu đột nhiên nhắc đến Triệu Nhị tiểu thư, Ngu Ấu Ninh cũng sẽ rời giữa chừng…
… Thẩm Kinh Châu?
Sao nghĩ đến nữa?
Ngu Ấu Ninh ôm đầu, miệng lẩm bẩm: “Không thể nghĩ nữa, thể nghĩ nữa…”
Một mùi hương thụy lân quen thuộc thoảng qua mũi.
Ngu Ấu Ninh nghi hoặc mở một mắt.
Trong ánh nến lay động, Thẩm Kinh Châu mặc áo đỏ thẫm, bên ngoài là áo choàng lông cáo trắng, nhíu mày, đôi mắt đen bình tĩnh.
Thân hình cao ráo như tùng trúc, thẳng tắp.
Gặp quỷ ư?
Nàng học thuật triệu hồi khi nào, gọi Thẩm Kinh Châu đến đây?
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng nhắm mắt , bưng hai tay .
Nàng chậm rãi xoay , từng chút từng chút một, chỉ dám lưng về phía Thẩm Kinh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-70.html.]
Rèm châu ngọc kéo lên, Đa Phúc một bức bình phong, cung kính cúi .
“Bệ hạ, thang bao* gạch cua xong.”
*thang bao: loại bánh bao canh bên trong.
Ngu Ấu Ninh dựng tai lắng .
Đa Phúc : “Thang bao gạch cua là món đặc sản của quản sự trong cung, ăn khi còn nóng mới ngon, nhân cũng từ cua và tôm tươi, điện hạ chắc chắn sẽ thích.”
Ngu Ấu Ninh dựng hai tai.
Âm thanh Thẩm Kinh Châu nhạt nhòa: “Dọn xuống .”
Hình dáng giường xoay bước ngoài, nhanh chậm.
Một bàn tay nhỏ từ phía đưa , run rẩy nắm lấy áo choàng của Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu dừng bước, sang.
Ngu Ấu Ninh tóc đen xù xì, buông lỏng ở phía . Mày nhíu như chút uất ức, đôi mắt sáng trong như nước, như thung lũng trong trẻo cơn mưa.
Thẩm Kinh Châu vội vàng: “Buổi tối điện hạ chỉ dùng một bát canh tổ yến, nửa miếng bánh phù dung.”
Ngu Ấu Ninh ngây gật đầu.
Thẩm Kinh Châu khẽ, từ tay của Ngu Ấu Ninh kéo áo choàng : “Chắc hẳn là khẩu vị.”
Ngu Ấu Ninh lập tức lên tiếng: “Không .”
Nàng chớp mắt mấy cái, “Trước đó khẩu vị, giờ thì . Bệ hạ, ăn thang bao gạch cua.”
Áo choàng từ đầu ngón tay tuột xuống, Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu.
Khi da thịt chạm , Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ điều gì, lập tức buông tay, bàn tay chống lên chăn gấm, ngẩng đầu mong ngóng Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Trẫm còn tưởng điện hạ gần đây bận rộn, ngay cả cơm cũng kịp ăn.”
Ngu Ấu Ninh tròn xoe đôi mắt, mơ hồ hiểu.
Nàng bận rộn khi nào?
Sao Thẩm Kinh Châu cứ những điều mà nàng hiểu.
Thẩm Kinh Châu , hoa văn tường vân áo choàng lấp lánh ánh nến, như mang theo ánh vàng.
Đa Phúc nhanh mang thang bao đến, trong hộp gấm nhiều màu viền tơ vàng mười cái thang bao nhỏ tinh xảo.
Vỏ bánh bao tinh xảo đặc sắc, mỏng và đầy nhân, cùng điểm thêm gạch cua.
Ngu Ấu Ninh vốn đói bụng, thấy thang bao gạch cua, còn nghĩ đến những chuyện khác.
Đũa bạc trong tay, Ngu Ấu Ninh chờ nữa cắn một miếng, nước dùng nóng hổi tràn trong miệng.
Ngu Ấu Ninh mở to hai mắt, theo phản xạ tìm chậu súc miệng.
Trước mặt rơi xuống một cái chén gốm xanh, giọng Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt đột ngột vang lên bên tai.
“Nhả .”
Ngu Ấu Ninh theo lời, đầu lưỡi bỏng đỏ ửng, nóng cuộn trào giữa môi.