Theo yêu cầu của bác sĩ, Mai cần ở bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi.
Linh luôn túc trực bên cạnh, lo lắng, sắp xếp chu chuyện cho cô.
Nhìn cô bạn vì mà bận rộn ngược xuôi, Mai ơn… cảm thấy nợ Linh nhiều.
Thời gian trong bệnh viện trôi qua đặc biệt chậm.
Buổi tối khó ngủ, Mai bó gối, mắt hướng khung cửa sổ hé mở.
Vài tia sáng yếu ớt từ ngoài hành lang lọt , soi mờ khuôn mặt xanh xao của cô.
Bàn tay cô vô thức đặt lên bụng.
Nơi đó… một mầm sống yếu ớt thành hình.
Và cô—
sắp .
Vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô thật sự… giữ đứa trẻ .
Nó là một sinh mệnh bé nhỏ.
Và là… con của cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, khuấy động gian tĩnh lặng.
Mai vội lau nước mắt. Do dự lâu, cô mới nhấn nút .
“Cô…”
Một lặng nặng nề giữa hai .
“… chứ?”
Ngón tay siết chặt chiếc điện thoại, Mai khẽ lạc giọng đáp:
“… . xin nghỉ vài ngày.”
Người mà cô sợ đối mặt nhất lúc — chính là .
Tư Vũ.
Người cha danh nghĩa của đứa bé.
Trớ trêu , căm ghét cô đến thế.
Giữa cô và … vĩnh viễn thể kết quả .
“Được.”
Lại thêm một lặng kéo dài.
lúc , Linh từ nhà vệ sinh bước .
Thấy Mai thất thần điện thoại, má còn vệt nước mắt kịp khô, Linh nhíu mày:
“Ai gọi cho mày ?”
Cô lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mai.
Dạo gần đây, Mai quá nhiều.
Số phận thật sự quá khắc nghiệt với cô bạn , còn bản Linh chẳng giúp gì đáng kể.
“...Sếp tao.”
“Anh gọi gì? Lại bắt mày tăng ca ?”
Linh bất bình cho Mai. Trong suy nghĩ của cô, tên sếp đó chỉ bóc lột sức lực khác.
Cô Mai điều sang bộ phận mới… và sếp “tồi” trong mắt cô chính là cha của đứa bé.
“Không… tao xin nghỉ mấy hôm.”
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mai, Linh thấy xót xa, liền đổi chủ đề.
“Mày …”
Cô đắn đo vài giây, chậm rãi hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-dinh-menh-gira/chuong-17-choi-voi.html.]
“…tìm đàn ông đêm đó, báo cho mày t.h.a.i ?”
Là bạn , Linh hiểu rõ Mai khao khát tình đến mức nào.
Đứa trẻ đến bất ngờ và mong , nhưng từ sâu trong lòng, Mai chắc chắn vẫn giữ nó.
Và đàn ông — cũng cần trách nhiệm.
Trong nháy mắt, sắc mặt Mai trắng bệch.
Cả khẽ run lên.
Nhận bất thường, Linh hoảng hốt ôm lấy Mai, miệng lập tức trấn an:
“Đừng sợ. Tao xin . Tao nên nhắc chuyện đó. Tất cả là của tao.
Xin mày đừng để ý, quên lời tao .”
Linh lặp lặp lời xin , hoảng sợ đến mức giọng run rẩy.
Một lúc lâu , Mai mới bình tĩnh .
Cô bấu chặt lấy vạt áo lưng Linh, nghẹn thành tiếng.
Cô dám tìm , rằng t.h.a.i ?
Cô dám.
Cô chỉ … trốn thật xa.
…
Quán bar cao cấp, ánh đèn mờ dịu, nhạc nhẹ du dương.
Tư Vũ quầy bar, nhâm nhi ly vang đỏ.
Trong tay là chiếc điện thoại, màn hình vẫn hiện cuộc gọi gần nhất.
Tuấn Minh cạnh, liếc trạng thái trầm mặc bất thường của thằng bạn, chỉ thở dài trong lòng.
“Cô trợ lý nhỏ nhập viện . Mày ?”
Ánh mắt Tư Vũ lay động.
Anh trầm mặc, trả lời.
“Tình hình sức khỏe lắm.”
Tuấn Minh cố tình thăm dò.
Làm bạn bao nhiêu năm, từng thấy Tư Vũ bất như dạo gần đây.
Tư Vũ nghiêng đầu, liếc Tuấn Minh.
“Có vẻ… mày quan tâm đến cô .”
Giọng trầm xuống, mang theo sự ghen tuông rõ rệt.
Tuấn Minh khẽ nhướng mày.
Ghen đến mức cơ ?
Anh bật trong lòng, giả vờ thản nhiên:
“ . Dù tao cũng là tông cô mà. Không quan tâm… .”
Tư Vũ lạnh giọng:
“Cô đơn giản. Tốt nhất mày nên tránh xa.”
Không những tính kế , giờ còn định quyến rũ luôn cả bạn ?
Cô đạp hai thuyền? Muốn trèo cao đến phát điên ?
Tuấn Minh nhíu mày.
“Mày đang gì ? Tao hiểu.”
Tư Vũ đặt mạnh ly rượu xuống bàn, phắt dậy bước đầy bực dọc.
Tuấn Minh theo bóng lưng bạn, khẽ cau mày.
Câu cuối cùng của nó… ý gì?
Có vẻ… đến lúc quan sát kỹ hơn và điều tra cho rõ ràng.