Đêm Nồng Tình Ý - Chương 18.1: Lương Tây Triều, anh thay đổi rồi

Cập nhật lúc: 2025-03-14 12:38:17
Lượt xem: 244

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa thứ Bảy, Vưu Tình rời khỏi nhà Tiểu Nhã, buổi chiều đến nhà Lị Lị để phụ đạo bài tập, buổi tối trở thư viện trường, nhập dữ liệu cho lô tạp chí mới.

Nhìn dư trong thẻ ngân hàng nhảy lên từng con , một ngày bận rộn cũng trở nên đầy đủ ý nghĩa.

Cuối thu khi đêm về gió bắt đầu mang theo lạnh c//ắt da c//ắt thịt.

Bên ngoài thư viện, cơn gió mạnh bất ngờ ập đến, kéo theo một trận mưa lớn đột ngột trút xuống.

Những sinh viên còn đang tản bộ đường vội vã ôm đầu chạy thư viện trú mưa.

Thế nhưng giữa cơn mưa mờ ảo một bóng dáng đột nhiên lao từ thư viện.

Vưu Tình chạy ngừng.

Leo lên cầu thang, đẩy cửa, lao ban công—

vẫn kịp nữa .

Chiếc đèn thỏ treo ban công cơn mưa ướt sũng, còn hình dáng ban đầu.

Giấy rách, khung sườn hỏng, ngay cả bóng đèn điện bên trong cũng nhiễm nước, mạch điện hư.

Sở Tử Khâm và Ngôn Di mở cửa bước , cảnh tượng mắt khiến họ hoảng hốt:

"Tình Tình, ướt cả mình ?!"

"Cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy, mau tắm nước nóng ."

Ngôn Di giúp lấy quần áo , Sở Tử Khâm chuẩn sẵn khăn và nước nóng, hai đẩy Vưu Tình đang đờ đẫn phòng tắm.

Nước ấm trút xuống, lạnh ngấm tận xương dần dần tan biến.

hồn, ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay trống rỗng thoáng ngẩn .

Bên ngoài, Ngôn Di và Sở Tử Khâm đống tàn dư của chiếc đèn lồng bàn, lập tức hiểu Vưu Tình như .

"Tình Tình thích chiếc đèn lắm, lúc nào cũng để bàn học. Sáng nay thấy giấy dấu hiệu ẩm mốc mới mang ngoài phơi nắng, ngờ trời mưa."

"Tiếc thật, cứu vãn nổi nữa ."

Ngôn Di suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay: "Hay là tụi mua một cái y hệt tặng !"

Sở Tử Khâm nghi ngờ: "Có tìm ? Nhìn giống như là hàng thủ công ."

"Chắc thôi. Hôm nọ thấy cô giáo sinh hóa học cũng đăng hình chiếc đèn thỏ lên WeChat, lẽ là mẫu thịnh hành năm nay."

"Thật ? Vậy mở ảnh , dùng Taobao quét thử xem ."

Sở Tử Khâm lấy điện thoại , quét hình từ góc độ nhưng vẫn tìm mẫu đèn giống hệt.

"Hay là hỏi thử cô giáo xem cô mua ở , tụi lặng lẽ đặt một cái, tặng Tình Tình một bất ngờ."

"Được đó!"

Hồi năm nhất khi mới trở thành bạn cùng phòng, Vưu Tình cho khác cảm giác là một người đẹp lạnh lùng, khiến Ngôn Di và Sở Tử Khâm cũng dám chủ động bắt chuyện với cô.

khi thiết mới , cô là kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Mỗi cuối tuần, nào quên mua bữa sáng cho họ.

Năm ngoái khi Ngôn Di gãy chân bó bột chính Vưu Tình dìu cô lên xuống cầu thang mỗi ngày.

Lúc của Sở Tử Khâm cần phẫu thuật nhưng thiếu tiền, Vưu Tình còn chút do dự đưa bộ tiền tiết kiệm của cho cô mượn.

Vì thế sáng hôm , Ngôn Di lập tức chạy đến văn phòng giáo viên tìm Trần Tĩnh Văn.

Trần Tĩnh Văn : "Chiếc đèn đó là hàng thủ công, bên ngoài bán ."

"Hả…"

Ngôn Di sững sờ.

Quả nhiên đúng như Sở Tử Khâm đoán nhưng nếu thật sự là đồ thủ công, chiếc đèn của Vưu Tình từ ?

Trần Tĩnh Văn cũng ngạc nhiên: "Em bạn cùng phòng của em cũng chiếc đèn ?"

Ngôn Di gật đầu: "Giống y hệt cái trong ảnh cô đăng luôn."

"Vậy chắc là… trùng hợp thôi."

"Vâng, em phiền cô nữa, em ạ."

Trần Tĩnh Văn theo bóng lưng Ngôn Di rời , cúi đầu bức ảnh trong điện thoại.

Chiếc đèn thỏ là do đích cụ bà nhà họ Lương .

Bên ngoài, một cái giống y hệt ?

Một ngày học kín lịch.

Vưu Tình uống gần năm cốc nước ấm to, nhưng cổ họng vẫn sưng đau giảm.

"Vẫn là cảm ?" Ngôn Di sang hỏi.

"Không ."

Sau bữa tối, Vưu Tình xé gói thuốc bột, pha một ly uống.

Ngày hôm tiết thực hành tốn sức còn báo cáo.

Thuốc bột tác dụng chậm, cô đến phòng y tế xin thêm thuốc viên.

Sau khi uống thuốc, báo cáo cũng thành, cô tắt máy tính, định trèo lên giường chợp mắt.

Điện thoại bỗng reo lên.

Nhìn thấy tên hiển thị màn hình, Vưu Tình kéo chiếc áo khoác đang cởi dở, bắt máy.

"Cục cưng, đang đậu xe ở cổng trường."

"Hửm? Em ?"

Đầu dây bên im lặng ba giây.

Lương Tây Triều hỏi: "Em ?"

"Được."

Vưu Tình đáp.

Vưu Tình cúp máy, đeo túi xách chuẩn ngoài.

Ngôn Di thò đầu khỏi giường, hỏi cô .

"Đi ."

"Bị cảm mà vẫn ? Không xin nghỉ …" Ngôn Di dặn dò, "Nhớ uống nhiều nước đấy."

"Ừ."

Vưu Tình khép cửa .

Thời gian trôi qua nhanh, giờ bước sang mùa đông.

Lần cuối cùng gặp Lương Tây Triều là tháng mười một. Hôm đó, đích đến đón cô ăn.

trong bữa ăn, điện thoại liên tục reo lên.

Ăn xong, ôm cô hôn một lúc đưa cô trở về trường. "Cục cưng, dạo bận quá, đợi một thời gian nữa sẽ đến thăm em."

Nói xong, véo má cô, dặn dò: "Phải nhớ đấy."

Vưu Tình thuận theo: "Sẽ nhớ."

Lịch học nặng nề, công việc thêm bận rộn, ngày nào cô cũng tất bật đến mức thời gian suy nghĩ.

Mãi đến đêm khuya, khi gian yên tĩnh, cô mới mở WeChat lên xem.

Không tin nhắn mới.

Khung chat của Lương Tây Triều đẩy xuống cùng.

Cô mở đóng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-nong-tinh-y/chuong-18-1-luong-tay-trieu-anh-thay-doi-roi.html.]

Tính gần một tháng cô gặp .

Còn bận gì, cô vẫn chỉ từ bài đăng của Ngải Mễ WeChat: Lục Bạc Niên và Lương Tây Triều gần đây đang đấu thầu một lô đất.

Chiếc xe thương mại quen thuộc vẫn đỗ ở vị trí cũ cổng trường.

Lão Âu cạnh cửa xe, đợi cô.

Vừa lên xe, Vưu Tình tựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thuốc cảm đang phát huy tác dụng, cô thực sự còn sức.

Lão Âu cô qua gương chiếu hậu, hỏi: "Cô Vưu, cô khỏe ?"

"Không ."

Cô mở mắt, thuận miệng hỏi điểm đến.

"Thiếu gia đang ở sân golf."

Cũng , quãng đường còn dài, cô kéo kính xe lên tiếp tục tựa lưng ngủ.

Cùng lúc đó, một chiếc BMW trắng lướt ngang qua xe thương mại.

Chỗ ghế lái, Trần Tĩnh Văn sững sờ.

Cô đạp mạnh phanh, suýt nữa lao lên dải phân cách.

Vội vàng tháo dây an , cô đẩy cửa xe bước xuống.

Mặc dù chiếc xe thương mai quẹo , cô vẫn nhận biển xe và cả bóng dáng mờ mờ qua ô cửa kính hạ nửa.

"Sao thế…"

Trần Tĩnh Văn lẩm bẩm, chợt giật , "Thảo nào…"

Sau bốn mươi phút, xe đến sân golf vùng ngoại ô phía Bắc.

Khuôn viên rộng hàng nghìn hecta, màu xanh trải dài như chốn thần tiên.

Mặt trời rọi xuống, ánh sáng dịu dàng phủ lên làn da trắng mịn của cô gái trẻ.

Lương Tây Triều dang tay kéo cô lòng, cúi xuống cô: "Sao trông ủ rũ thế?"

"Giờ nghỉ trưa mà."

Giọng cô bình thản nhưng đuôi âm khàn nhẹ, tai như đang nũng nịu trách móc.

Anh bật , kề môi chạm nhẹ má cô: "Nhà hàng Duyệt Thực nhập hải sản tươi, lát nữa dẫn em ăn."

"Ừm."

Vưu Tình gật đầu nhưng thực với cái cổ họng sắp tắt tiếng , cô chỉ thích ăn cháo trắng hơn.

xuống khu vực ghế nghỉ phía , nhân viên phục vụ mang nước trái cây tới.

Vưu Tình bảo họ đổi sang nước ấm.

Đây đầu cô đánh golf cùng Lương Tây Triều.

Năm ngoái, từng tuyên bố dạy cô chơi.

Chỉ là Vưu Tình chẳng tìm chút hứng thú nào với môn thể thao , cuối cùng đành bỏ dở giữa chừng.

Thực tế mùa hè năm lớp 11 cô từng caddy trong một tháng, mỗi ngày chạy khắp sân golf nhặt bóng.

Nhìn thấy những quả bóng trắng đó, cô chỉ nhớ đến những ngày phơi nắng đổ mồ hôi, thể cảm nhận thú vui trong đó.

Cô và Lương Tây Triều giường thể mật đến nhưng ban ngày, mặt khác, ở phương diện đều tồn tại cách.

"Nước ấm của cô đây."

"Cảm ơn."

Lương Tây Triều đánh một cú .

Một nhóm nam nữ vây quanh , hò reo khen ngợi.

Giữa mùa đông các cô gái đều mặc váy ngắn tung bay, dũng khí quả đáng khâm phục.

Vưu Tình cúi đầu .

Áo len lông màu hồng nhạt, quần ống rộng lót bông màu trắng, lạc lõng giữa khung cảnh đó.

Lương Tây Triều đầu cô.

Anh đeo kính râm, một tay chống gậy golf, tóc rối, ánh mặt trời lộ màu sắc nâu nhạt, trông ngạo nghễ chói mắt.

Vưu Tình mỉm , đáp ánh của .

"Người đẹp?"

Bất chợt, một bóng đổ xuống bên cạnh.

Một trai cầm điện thoại từ sân bên cạnh tới hỏi cô thể kết bạn WeChat .

Chiếc đồng hồ đính kim cương cổ tay lấp lánh kiêu kỳ.

Vưu Tình khẽ hé môi, gì đó, ánh mắt hướng về phía Lương Tây Triều.

Chàng trai trẻ theo tầm mắt cô, ngay lập tức sững sờ, vội ngại ngùng, nhanh chóng rời .

"Ngoan đấy, còn chủ động từ chối."

Văn Nghiệp nhướng mày Lương Tây Triều.

Lương Tây Triều khẽ nhếch môi, cảm giác chiếm hữu trong thỏa mãn.

Buổi chiều, gió bắt đầu nổi lên, đám vẫn vui vẻ rời sân golf.

Vưu Tình nhiều hứng ăn uống, may mà trong suốt bữa ăn, Lương Tây Triều phần lớn thời gian đều bàn chuyện với khác, quá chú ý đến cô.

Chỉ lúc rảnh, tự tay múc cho cô một bát canh, cô nể mặt uống hết.

Xong bữa như thường lệ bàn tiệc đánh bài.

Khói thuốc và rượu tràn ngập, khiến cổ họng cô càng thêm khô rát.

xa dần, tìm một chiếc ghế sofa đơn.

Tối nay Ngải Mễ mặt, trong phòng ngoài Lương Tây Triều và Văn Nghiệp thì cô chẳng quen ai.

Cô ở đây mà cứ như một lớp kính trong suốt ngăn cách với cả thế giới.

Cơn buồn ngủ vẫn kéo đến, từ nước ấm đến nước lạnh, cô uống hết ly đến ly khác nhưng chẳng khá hơn.

Lúc , cô chỉ về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon.

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

đêm dài dằng dặc.

Một cô gái chọn bài hát cất giọng.

"Em bên trái , nhưng tựa như cách cả dải ngân hà."

Giữa khung cảnh ồn ào, tiếng hát hòa lẫn dòng .

Vưu Tình xuyên qua đám đông, ánh mắt dừng Lương Tây Triều, chút thất thần.

Mãi nửa tiếng , Lương Tây Triều mới liếc về phía cô.

Lúc , cô ngủ quên sofa.

Dưới ánh đèn chập chờn, hai tay cô khoanh ngực, đầu gối thu sát , rõ ràng là một tư thế phòng .

Lương Tây Triều khẽ nhíu mày.

Anh đặt bài xuống, dậy: "Không chơi nữa."

 

 

Loading...