Đêm Nồng Tình Ý - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:23:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thứ tư là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập GSG, toàn bộ nhân viên đều phải ăn mặc trang trọng.

Nữ mặc váy, nam mặc vest.

Sảnh tiệc với trần nhà treo đầy đèn pha lê kiểu Châu Âu, hệ thống sưởi hoạt động hết công suất, vừa bước vào liền có thể cởi áo khoác ngoài. Giữa không gian tràn ngập hương rượu sâm banh và những bộ trang phục lộng lẫy, khách khứa qua lại tấp nập.

Ngoài nhân viên GSG, tất nhiên còn có các khách hàng quan trọng.

Việc duy trì các mối quan hệ là cả một nghệ thuật, may mắn có Chương Lê dẫn dắt, nên Vưu Tình cũng không quá bỡ ngỡ.

Lúc đầu Chương Lê còn lo cô không thích ứng được, nhưng không ngờ dù ít nói, Vưu Tình vẫn không hề tỏ ra lúng túng. Những người chỉ mới được giới thiệu một lần, cô vẫn nhớ rõ tên họ.

Nếu phải nói lý do, thì có lẽ vì bên cạnh Lương Tây Triều luôn có rất nhiều bạn bè, mà người nào cũng không phải nhân vật tầm thường. Ban đầu, Vưu Tình cũng có phần ngại ngùng nhưng gặp nhiều rồi cũng quen dần.

Cô là người có khả năng thích nghi rất tốt.

 

"Có thấy cô gái mặc váy có tà váy siêu dài vừa bước vào không?"

"Thấy rồi! Mà tôi còn thấy cả chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô ấy nữa! Ai mà sang chảnh thế?"

"Là con gái của tổng giám đốc Phó! Tôi nghe nói cô ấy đến đây là vì khách mời đặc biệt tối nay!"

"Có mười khách mời đặc biệt mà, ai vậy?"

"Đương nhiên là vị trong số đó có nhan sắc cao nhất, gia thế giàu nhất—Tổng giám đốc của  đầu tư DC Lương Tây Triều!"

"Con gái Tổng giám đốc Phó chỉ kém Lục tổng một tuổi, nghe nói Tổng giám đốc Phó từ lâu đã muốn tác hợp hai người!"

"GSG năm nào cũng tổ chức tiệc kỷ niệm, Tổng giám đốc Phó năm nào cũng gửi thiệp mời cho đầu tư DC, nhưng Lương tổng thì hoặc bận công tác, hoặc lịch trình trùng lặp, chẳng ngờ năm nay lại đồng ý tham dự!"

"Ý là Lương tổng đến đây vì tiểu thư Phó?"

"Tám, chín phần là vậy!"

Ở đâu có các cô gái tụ tập, ở đó sẽ có những cuộc buôn chuyện sôi nổi. Vưu Tình yên lặng lắng nghe trong chốc lát, bình thản cầm ly rượu nhấp hai ngụm.

 

Chẳng bao lâu sau, sảnh tiệc trở nên xôn xao.

Lương Tây Triều đã đến.

Tối nay anh diện một bộ vest đen tuyền, cà vạt cùng tông, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ bạch kim mặt xanh của Patek Philippe, trông phong trần phóng khoáng.

Tổng giám đốc Phó đích thân ra đón, Lương Tây Triều bắt tay ông, sau đó quét mắt một vòng khắp hội trường.

Không hay, Vưu Tình đang bị mấy người phía trước che kín.

Lương Tây Triều hơi nhíu mày—Cô không đến sao?

"Anh Tiểu Ngũ, lâu rồi không gặp." Phó Thiến bước lên.

"Mấy đứa trẻ các con cứ thoải mái trò chuyện nhé." Tổng giám đốc Phó có ý tác hợp, nói rồi mỉm cười rời đi.

Phó Thiến đánh giá Lương Tây Triều từ trên xuống dưới, "Hôm nay ăn mặc đẹp nhỉ, đừng nói là vì em nhé?"

Lương Tây Triều liếc cô, "Còn chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi?"

Phó Thiến "Xì" một tiếng.

Lương Tây Triều và Phó Thiến đúng là quen biết từ trước, nhưng hoàn toàn không phải kiểu quan hệ như tổng giám đốc Phó nghĩ.

Lương Tây Triều chưa bao giờ coi Phó Thiến là phụ nữ, mà Phó Thiến cũng không ưa nổi tính khí kiêu ngạo của anh.

"Bớt nói nhảm đi, mục tiêu của em là ai?"

"Bên kia, người mặc vest xanh đậm kia!"

Lương Tây Triều nhìn sang, "Trông cũng được, ba em không hài lòng?"

Phó Thiến thở dài, "Ai bảo trong mắt ba em chỉ có anh!"

"Giúp em đi, em muốn làm cho anh ta có cảm giác nguy cơ!" Phó Thiến khoác tay Lương Tây Triều, kéo anh về phía chàng trai mà cô đang thầm mến.

 

"Thấy chưa, thấy chưa? Hai người họ khoác tay nhau kìa!"

"GSG và đầu tư DC chính thức liên hôn tối nay?"

"Tám, chín phần là vậy!"

Chu Tử Trừng cầm ly rượu bước về phía , cười nói: “Quả nhiên, dù ở đâu tổng giám đốc Lương cũng luôn là tâm điểm của đám đông.”

Vừa bước vào cửa, Lương Tây Triều đã được mọi người vây quanh như trăng sáng giữa muôn vì sao, còn bọn họ lại ngồi ở góc xa nhất. Dù cùng ở trong một sảnh tiệc, nhưng giữa họ và anh ta dường như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

"Cậu nói xem, anh ta còn nhớ chúng ta không? Hay là chúng ta cùng qua đó chúc rượu một ly?"

 không lên tiếng.

Chu Tử Trừng quan sát sắc mặt cô, hỏi: “Sao vậy, không vui à?”

“Không.”  ngước mắt nhìn anh. “Cậu còn chuyện gì không?”

“Một lát nữa có thể nhảy cùng tôi bài mở màn không?”

Chu Tử Trừng nhìn cô, trong mắt vẫn ánh lên vẻ kinh diễm.

Tối nay,  mặc một chiếc váy dạ hội trắng, tà váy dài che kín mắt cá chân, chất liệu satin kiểu Pháp, thiết kế đơn giản nhưng thanh lịch.

Chiếc váy không phải hàng hiệu, nhưng điều khiến nó nổi bật chính là vóc dáng của —eo thon, chân dài, tựa như một giá treo quần áo hoàn hảo.

Trên người cô cũng không có quá nhiều trang sức, chỉ đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh, mặt dây là một viên ngọc trai nhỏ.

Cách ăn mặc đơn giản nhưng lại giống như đóa mai trắng cao ngạo giữa một rừng hoa rực rỡ.

Có thể cùng cô khiêu vũ mở màn, Chu Tử Trừng đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Trong mắt anh, hoa đẹp sinh ra là để trang trí.

“Tôi không biết nhảy, cậu chọn người khác đi.”  lạnh nhạt từ chối.

Chu Tử Trừng không bỏ cuộc: “Không sao, tôi có thể dạy cậu mà.”

“Không cần.”

Thu lại ánh mắt hờ hững đang nhìn xa xăm, đặt ly rượu xuống rồi xoay người rời đi.

Không để ý đến lời níu kéo phía sau, cô rời khỏi sảnh tiệc, đi đến tận cùng của hành lang kính bên ngoài.

Dừng chân tại đó, cô lặng lẽ nhìn đài phun nước tròn phía dưới, ánh đèn đổi màu liên tục phản chiếu trên mặt nước.

Thỉnh thoảng, có phục vụ đẩy xe đi ngang qua dưới hành lang.

 Cô gọi một người lại: “Xin chào, ở đây có t.h.u.ố.c lá không?”

“Có ạ.”

Những khách sạn đủ tiêu chuẩn để tổ chức yến tiệc thế này luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ khách cần.

Lớn thì là đồ ăn thức uống, nhỏ thì đến cả những chiếc khuy cho váy dạ hội của phụ nữ cũng có sẵn. Nếu ai đó vô tình làm rách váy, sẽ có nhân viên túc trực trong phòng nghỉ để sửa chữa ngay lập tức.

Người phục vụ mở ngăn đựng thuốc trên xe.

Cô hỏi: “Có bạc hà không?”

“Có ạ.” Người phục vụ hơi sững lại rồi đưa cho cô, sau đó vô thức quan sát cô vài lần.

Thông thường, chỉ đàn ông mới chọn hút thuốc bạc hà, vì vị của nó quá lạnh, nếu không chú ý, hút quá sâu có thể khiến cổ họng bỏng rát.

Thuốc bạc hà sử dụng nguyên liệu đặc biệt, không làm ố răng, giá cả cũng không hề rẻ. Chỉ một điếu thôi cũng đắt ngang cả một cây t.h.u.ố.c lá bình thường.

Cô chỉ lấy một điếu, châm lửa, ngậm vào môi, dáng người mảnh mai dựa nghiêng vào cột tường.

Từ đại sảnh, tiếng đàn piano du dương vang vọng.

Một bên là cảnh náo nhiệt của chén tạc chén thù, một bên là tĩnh mịch lạnh lẽo của màn đêm. Cô đứng giữa hai thế giới ấy, không thuộc về bên nào.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng chiếu đến.

Cô ngậm điếu thuốc, ngước mắt nhìn người đang tiến về phía mình—Lương Tây Triều.

“Học hút thuốc từ khi nào vậy?”

“Khi anh không biết.”

 Cô nghiêng nhẹ đầu, hé môi, chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng.

Hơi thở ấm nóng và mập mờ lướt qua tai anh, khiến ánh mắt Lương Tây Triều tối sầm lại. Anh vươn tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Trong mắt anh chỉ còn lại cô.

Giữa sự đối lập giữa mềm mại và mạnh mẽ, Vưu Tình khẽ kêu một tiếng, cằm liền bị anh nâng lên.

Lương Tây Triều đặt tay lên gương mặt trắng mịn của cô, ngón cái từng chút một lướt qua bờ môi đầy đặn mà anh đã ngày đêm mong nhớ.

“Có thể hôn không?”

 Vưu Tình không trả lời, cũng không né tránh. Đôi mắt trong veo của cô cứ thế nhìn anh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, nhìn yết hầu anh khẽ động, nhìn bóng hình duy nhất phản chiếu trong đôi mắt anh.

Trong bóng tối, cô hơi nghiêng người, vành tai mềm mại vô tình lướt qua lòng bàn tay anh.

Hơi thở Lương Tây Triều lập tức trầm xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đến nửa giây, môi chạm môi, rồi lại rời ra.

Khoảnh khắc ấy khơi gợi lại ký ức quen thuộc, cảm giác khao khát theo bản năng trỗi dậy, cuộn trào trong cơ thể.

Nước ấm dần sôi, đêm nay định sẵn không giống như mọi khi.

Nhưng thật không may.

Cửa đại sảnh không xa bỗng có một bóng người bước ra.

 Vưu Tình phản ứng cực nhanh, đẩy mạnh Lương Tây Triều vào một góc khuất gần đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-nong-tinh-y/chuong-35.html.]

“Đừng ra.” Ánh mắt cô lạnh nhạt nhưng chỉ toàn là cảnh báo, như thể vừa rồi chỉ là ảo ảnh của riêng anh.

Lương Tây Triều tựa lưng vào tường, đôi mắt tối sâu thẳm khóa chặt hình bóng cô.

Bỗng dưng, anh bật cười.

“Thật biết cách câu dẫn đấy, cục cưng của anh.”

Chu Tử Trừng bước đến, nhìn cô rồi lại nhìn xung quanh: “Sao cậu lại một mình ở đây?”

 Vưu Tình không trả lời, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Sảnh tiệc sử dụng gương một chiều, ánh sáng rực rỡ từ đèn chùm pha lê chiếu ra ngoài, khiến người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong lại không thể thấy được bên ngoài.

Lúc này, mọi người đều đang vui vẻ hưởng thụ trong sảnh, chỉ có mình  đứng đây. Điều này càng khiến Chu Tử Trừng cảm thấy cô khác biệt, cao ngạo và thanh khiết.

Cậu ta cảm thấy bây giờ chính là cơ hội tốt. Hơn nữa, cậu ta mơ hồ có một dự cảm—nếu không phá vỡ lớp giấy mỏng này ngay, e rằng sẽ có kẻ nhanh chân giành trước.

Vì thế, cậu ta chỉnh lại vạt áo, kéo thẳng cà vạt, bước lên với dáng vẻ đầy tự tin.

“ Vưu Tình, nhà tôi ở Bắc Thành có hai căn hộ, tôi có một chiếc xe riêng. Điển Thanh Phong có năm đồ đệ, nhưng người mà ông ấy xem trọng nhất hiện tại là tôi.”

“Tương lai, chúng ta cùng nhau phấn đấu ở GSG, hai người sát cánh vẫn tốt hơn một người đơn độc chiến đấu, cậu nghĩ sao?”

“Hai người cùng phấn đấu?”  Cười nhạt, “Chỉ riêng phòng thí nghiệm của GSG đã có quy tắc ‘một vào một ra’ rồi.”

“Ý tôi là—”

“Chu Tử Trừng.” Cô lạnh nhạt cắt ngang, “Có một số lời, tốt nhất dừng lại đúng lúc. Nếu không, sau này hợp tác trong công việc sẽ rất khó xử, cậu nghĩ sao?”

Chu Tử Trừng sững người.

Khoan đã, rõ ràng người chủ động tỏ tình là anh, sao câu chuyện lại bị cô đảo ngược mất rồi?

Ha (cười khẩy)

Một tiếng cười khẽ, mang theo sự khinh miệt, đột nhiên vang lên từ trong bóng tối.

Lương Tây Triều ung dung bước ra, vươn tay ôm lấy , ánh mắt hờ hững nhìn qua.

“... Lương? Lương tổng?”

Chu Tử Trừng sững sờ như bị sét đánh, mắt trợn tròn: “Hai người...?”

“Nếu đã hiểu thì cút.”

Giọng điệu của Lương Tây Triều chẳng có chút khách khí nào.

Quan Minh bước ra đúng lúc, khoác vai Chu Tử Trừng, mạnh mẽ kéo anh về phía sảnh tiệc.

“Anh Chu, vợ chưa cuối cô Lý của anh còn đang chờ lễ đính hôn đấy, sao vậy? Định bắt cá hai tay à?”

Chu Tử Trừng giận dữ và kinh hãi trừng mắt nhìn Quan Minh: “Anh điều tra tôi?!”

Cái gì mà vợ chưa cưới chứ? Đó hoàn toàn là do mẹ anh mai mối! Nghe nói nhà họ kinh doanh ngành chăn nuôi, cậu ta chưa từng để mắt đến!

“Đừng kích động. Cứ coi như tối nay anh chưa thấy gì, mà bí mật nhỏ của anh, Lương tổng cũng không có hứng thú vạch trần ra ngoài đâu.”

Quan Minh đưa anh đến cửa sảnh tiệc, vỗ vai đầy trêu chọc: “Chúc anh vui vẻ trong buổi tiệc cuối năm.”

Khách sạn tổ chức tiệc cuối năm của GSG tối nay là một trong những tài sản thuộc về Lương Tây Triều, tầng cao nhất có một căn hộ dành riêng cho anh.

Trong suốt quá trình thang máy đi lên, cổ tay Vưu Tình  vẫn bị anh siết chặt.

Khi cửa mở, Lương Tây Triều dùng vân tay mở khóa, gần như ép cô vào phòng.

Cửa vừa đóng lại, cô đã bị anh áp lên mặt sau của nó, nụ hôn bị gián đoạn được tiếp nối ngay lập tức.

Anh cọ nhẹ chóp mũi lên cô, môi mỏng chầm chậm mút lấy bờ môi cô: “Tối nay em đẹp quá, trách sao ai cũng để mắt đến. Anh thực sự nên nhốt em lại, không để ai ngoài anh được phép nhìn.”

“Anh đã nói rồi, chia tay anh không đồng ý. Nên không ai được phép nhớ nhung em.”

“Anh có thể kiềm chế bản thân vì không muốn em không vui, không muốn em không thích. Anh đã nhịn rồi.”

Đôi mắt anh rực cháy, sự chiếm hữu trong m.á.u ngày càng chiếm lĩnh lý trí: “Nhưng không có nghĩa là anh chịu được việc người khác mơ tưởng em!”

Lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô, cướp lấy từng tia ngọt ngào. Cô gần như ngạt thở, chỉ có thể dựa vào vòng tay anh để đứng vững.

Vưu Tình khẽ mở mắt, nghiêng đầu hớp lấy chút không khí mới: “Tôi đã từ chối cậu ta rồi.”

“Đương nhiên, vì hắn ta không xứng với em.”

Lương Tây Triều nhấc cô lên, ôm vào lòng: “Cục cưng, em đã chúc anh sinh nhật vui vẻ rồi.”

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi xuống, môi chạm mà như không chạm: “Nhưng còn quà sinh nhật của anh thì sao?”

“Quà... ngày mai... tôi sẽ mua.” Cô nuốt khan, lời nói bị những nụ hôn của anh làm đứt quãng, giọng điệu nghe như đang làm nũng.

“Anh muốn ngay bây giờ.”

Lương Tây Triều nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy hàm ý: “Nếu không, để anh tặng em một món quà nhé?”

Không đợi cô trả lời, môi anh lại phủ xuống, từng chút một, sâu hơn.

“Hai năm qua, em có từng nghĩ đến anh không?”

Giữa lúc cô yếu đuối nhất, anh đột nhiên hỏi, như thể đã tính toán từ lâu.

Gương mặt anh vẫn lạnh lùng, cao quý, nhưng đã nhuốm màu khao khát mãnh liệt.

Sự khao khát dành cho cô, từ thể xác đến linh hồn. Anh cần phản hồi của cô, cần câu trả lời của cô, hơn bất cứ thứ gì.

“Dù chỉ một khoảnh khắc thôi, em đã từng nhớ đến anh chưa, hửm?”

Giọng anh trầm thấp, đuôi câu khẽ run, vừa mong chờ vừa sợ hãi câu trả lời không như ý.

 Vưu Tình thở dốc, từng tế bào trong cơ thể cô như đang rung lên vì kích thích.

“Em có không?”

Anh không ngừng cọ xát môi cô, vừa hôn vừa khẽ cắn, truy hỏi: “Anh muốn nghe lời thật lòng.”

Dù đó có là sự thật tàn nhẫn.

Đôi mắt  dần phủ một tầng hơi nước, không rõ là vì bàn tay anh đang chạm đến nơi nhạy cảm nhất, hay vì một lý do nào khác.

Những tia lý trí cuối cùng như bị động tác của anh nghiền nát, cô dần khép mắt lại, giọng run rẩy, “…Có.”

Chỉ một từ đơn giản, nhẹ bẫng, nhưng lại mang đến cho Lương Tây Triều sự thỏa mãn tột cùng. Anh cúi xuống hôn cô sâu hơn, đôi chân thon dài hoàn toàn bị anh kiểm soát, buộc phải cong lên.

Hơi thở của  trở nên dồn dập, cô vùi mặt vào chăn, giọng mơ hồ cầu xin: “Lương Tây Triều… đừng cắn…”

Thời gian như đảo ngược, cô dường như quay về những đêm tăng ca muộn, cầm một cốc nước ấm không màu không vị, đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua, từ đêm tối đến bình minh, ngày này lặp lại ngày khác, vô vị và đơn điệu.

Nhưng cảnh tượng thay đổi—cốc nước ấm ấy bỗng bị đặt lên một ngọn lửa rực cháy.

Bốn mươi độ… năm mươi độ… nhiệt độ dần dần tăng lên đến điểm sôi, những giọt nước nóng bỏng b.ắ.n ra khỏi miệng cốc, vỡ tung trong không trung.

Cuộc sống tĩnh lặng như mặt nước c.h.ế.t cuối cùng cũng bị sự cuồng nhiệt, kích thích và mãnh liệt này hoàn toàn phá vỡ.

Cơ thể Vưu Tình  nặng nề rơi xuống giường, mềm nhũn, mồ hôi thấm ướt toàn thân.

Lương Tây Triều hôn lên môi cô, giọng khàn khàn như trộn lẫn cát sỏi: “Món quà của anh, có thích không?”

Anh kìm nén bản thân, toàn tâm toàn ý phục vụ cô.

Vưu Tình vẫn nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hai tay vẫn nắm chặt ga giường.

“Còn chưa lấy lại sức à?”

“Mặt em nóng quá này, cục cưng.”

“Cảm giác thế nào?”

Mỗi lần nói một câu, Lương Tây Triều lại nhân cơ hội hôn cô một cái, cứ quấn quýt không dứt.

Phiền chếc đi được.

 Vưu Tình giơ tay đẩy mặt anh ra, nhưng chẳng có chút sức lực nào.

“Lại không cho hôn à?”

Lương Tây Triều vẫn mặt dày ghé sát lại, còn học cách vu oan ngược lại: “Sướng xong rồi trở mặt không nhận người, em như vậy là không có đạo đức trên giường đấy, biết không?”

“……”

Vưu Tình nóng bừng mặt, vội vàng đưa tay bịt miệng anh.

Không muốn nghe.

Miệng anh chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế cả.

Lương Tây Triều thuận thế nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay và cổ tay cô.

Dừng lại một lát, anh bế cô lên, để cả hai mặt đối mặt, nghiêm túc nói: “Hoặc là em dạy anh cách đối xử với em, hoặc là anh sẽ chỉ làm theo cách mà anh muốn.”

“Tóm lại, anh sẽ không buông tay.” Anh đan c.h.ặ.t t.a.y cô vào tay mình, ngón tay siết chặt.

“……”

Vưu Tình lặng im, lặng lẽ kéo một góc chăn quấn quanh người để che bớt sự trống trải.

“Anh nhặt… đồ lót của em về trước đã.”

Vừa nói xong, môi cô đã đỏ bừng đến mức như sắp nhỏ máu.

“Được.”

Lương Tây Triều cười cợt, cúi người nhặt mảnh vải màu hồng nhạt từ trên thảm, quấn vào ngón tay xoay một vòng rồi nhìn kỹ:

“Ướt hết rồi này, không mặc được nữa đâu. Anh bảo người mang bộ mới lên nhé?”

“Không được!”

Vưu Tình hít sâu một hơi. Anh định để ai mang lên chứ? Chẳng phải là nói trắng ra cho người ta biết bọn họ đã làm gì sao?!

 

Loading...