Đêm Nồng Tình Ý - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:23:30
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Váy của Vưu Tình đã bị làm nhăn nhúm đến mức không thể mặc tiếp được nữa.
Lương Tây Triều gọi một cú điện thoại cho Quan Minh. Rất nhanh sau đó, Quan Minh gõ cửa phòng, mang tới một chiếc váy dạ hội trắng hoàn toàn mới, kèm theo cả một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền 39 tệ bao ship mà Vưu Tình đeo đã bị Lương Tây Triều làm đứt. Không rõ là vì anh dùng lực quá mạnh hay do bản thân nó vốn dĩ chất lượng quá kém.
Lương Tây Triều mở hộp nhung trắng, đặt trước mặt cô. Kiểu dáng y hệt như sợi dây chuyền ban đầu của cô, chỉ khác là lần này là ngọc trai thật – loại ngọc trai Venus trắng Úc cao cấp – còn phần dây là bạch kim.
Cùng một kiểu dáng nhưng cảm giác mang lại thì một trời một vực.
Vưu Tình ngẩng mắt nhìn anh.
“Em muốn hỏi giá bao nhiêu à? Vẫn là hai trăm.” Lương Tây Triều như đoán được ý cô, mở miệng chặn trước, “Có điều, em lúc này vẫn là đừng nói chuyện tiền bạc với anh.”
Nhắc mới nhớ…
Lần trước chiếc váy vest liền thân ấy, lúc Vưu Tình về nhà thay ra, nhìn nhãn mác đằng sau liền tra thử – giá gấp rất nhiều lần hai trăm.
Cô đã chuyển tiền bù lại nhưng Lương Tây Triều không hề nhận. Thậm chí cả hai trăm mà cô đã chuyển từ trước cũng bị anh để nó tự động hoàn lại khi quá hạn.
Vưu Tình khó hiểu: “Tại sao lúc này lại không được nói đến tiền?”
“Em nói xem?”
Lương Tây Triều đứng trước mặt cô, đưa tay nhéo nhẹ má cô:
“Vừa bước xuống giường anh đã muốn chuyển khoản, ý em là anh chỉ đáng giá hai trăm à? Em thấy lịch sự không, cô Tiểu Vưu?”
“…” Vưu Tình ngậm ngùi cắn môi, nghẹn lời, “Tôi không có ý đó.”
“Thế ý là gì?”
Lương Tây Triều khẽ cười trêu chọc, cúi xuống định hôn cô:
“Hiểu rồi, ý là anh không chỉ đáng giá hai trăm, nghĩa là… em rất hài lòng về anh.”
“…”
Sao anh lại nói một mà suy ra cả ba như vậy chứ…
“Đừng hôn.” Vưu Tình cau mày né tránh, ôm váy chạy vào phòng tắm thay đồ.
Thay xong, cô đứng trước gương, ngón tay cái khẽ xoay nhẹ ngón trỏ, thói quen mỗi khi suy nghĩ.
Thật ra, nếu gạt tình cảm sang một bên mà chỉ xét về điều kiện thực tế thì gương mặt của Lương Tây Triều hoàn toàn là gu thẩm mỹ của cô.
Anh thường xuyên tập luyện, cơ thể săn chắc với các đường nét rõ ràng nhưng không phô trương. Kiểu người mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì có dáng. Chiều cao cũng khiến người ta cảm thấy an toàn.
Anh dường như rất thích chạm vào cô, mỗi khi thấy cô là lại không thể ngồi yên. Khi áp lên người cô, gương mặt ấy vừa mang theo vẻ mê luyến cuồng nhiệt của một cậu trai trẻ, vừa có sự kiềm chế của một người đàn ông trưởng thành. Khi tâm trạng tốt, kỹ năng trên giường của anh có thể chấm được tám điểm, luôn đặt cảm nhận của cô lên trên hết.
Khi Vưu Tình bước ra khỏi phòng tắm, Lương Tây Triều vừa đúng lúc kết thúc một cuộc điện thoại công việc. Anh bước tới, ánh mắt khóa chặt trên người cô.
Chiếc váy vừa vặn ôm lấy cơ thể uyển chuyển của cô, màu trắng tinh khiết tôn lên nét trong trẻo, thanh tú.
Ánh mắt anh dần trở nên u tối, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trỗi dậy không thể kìm nén, yết hầu khẽ chuyển động, gắng gượng đè nén.
Vưu Tình nhìn anh, khẽ hỏi:
“Lương Tây Triều, vì sao?”
Lương Tây Triều mỉm cười, nắm tay cô kéo đến trước gương toàn thân:
“Trước đây em nói chuyện giữa chúng ta luôn lấy anh làm trung tâm.”
Anh lấy dây chuyền từ trong hộp ra, đích thân đeo lên cổ cô, ngọc trai nằm ngay ngắn nơi xương quai xanh.
Khí chất thanh lạnh riêng biệt của cô kết hợp với sự dịu dàng của viên ngọc trai tạo nên một sự hoà hợp kỳ lạ, khiến làn da cô trông càng thêm trắng mịn.
Lương Tây Triều siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt rực cháy:
“Từ giờ trở đi, tôi sẽ làm hết sức mình – khiến cho em vui vẻ.”
Vưu Tình khẽ ngẩn người.
Thang máy trượt xuống tầng một, Vưu Tình rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Lương Tây Triều.
“Tôi vào trước.”
Anh là tổng giám đốc Lương của Đầu tư DC, là tiêu điểm của buổi tiệc tối nay.
Còn cô chỉ là một nhân viên bình thường của GSG. Sau khi cảm xúc qua đi, sự khác biệt về thân phận và gia thế giữa hai người vẫn là khoảng cách khó có thể bỏ qua.
Vưu Tình không muốn trở thành tâm điểm dư luận theo cách này.
“Đợi đã.” Lương Tây Triều lại nắm tay cô, kéo cô đến một chỗ khuất phía sau sảnh tiệc.
“Chúng ta tới đây làm gì?”
Vừa dứt lời, Vưu Tình liền nhìn thấy không xa phía trước, Phó Thiến đang ôm một người đàn ông trẻ tuổi trong góc. Người đàn ông đó dường như muốn đẩy cô ấy ra nhưng Phó Thiến lại càng siết chặt hơn.
“Thấy rồi chứ?” Lương Tây Triều hỏi.
“À?” Vưu Tình hơi do dự, gật đầu nhưng vẫn chưa hiểu anh dẫn cô đến xem chuyện này để làm gì.
“Thấy là được rồi.” Lương Tây Triều cười khẩy lạnh lùng, “Anh không giống mấy thằng ngốc thích chơi cái trò bắt cá hai tay.”
Vưu Tình: “……”
Lương Tây Triều hất cằm: “Phó Thiến thích người đàn ông đó nhưng cấp bậc của anh ta trong GSG các em hình như chưa đủ cao, nên bố cô ấy không hài lòng. Trước đây trong ván bài sinh nhật của Lục Bạc Niên, anh thua cô ấy một ván nên hứa sẽ giúp cô ấy diễn một vở kịch để kích thích người đàn ông đó.”
Lương Tây Triều quay sang nhìn cô: “Nghe hiểu chưa?”
Vưu Tình chớp mắt, lại gật đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, Lương Tây Triều không nhịn được lại đưa tay xoa xoa khuôn mặt mềm mại mịn màng của cô, “Nghe hiểu là được, anh đang theo đuổi em, nên những hiểu lầm thế này phải làm cho sáng tỏ.”
—
Năm phút sau, Vưu Tình bước trở lại hội trường với dáng vẻ ung dung. Cô biến mất một lúc, đồng nghiệp cùng bàn đương nhiên thấy lạ.
May mà cô đã chuẩn bị sẵn lý do, nói váy bị bẩn nên phải vào phòng thay đồ thay váy, sau đó còn nghe mấy cuộc điện thoại, nên mới trễ như vậy.
Đồng nghiệp thấy quả thật cô đã thay váy thì cũng không nghi ngờ, nhưng không may lại có một nữ đồng nghiệp khác lên tiếng: “Ê? Váy của tôi cũng bị đổ rượu nên cũng vào phòng thay đồ, mà họ chỉ đưa mấy kiểu váy bình thường thôi, sao tôi không thấy kiểu váy như của cô vậy?”
Vưu Tình im lặng hai giây.
“Thế còn phải hỏi à, người ta chắc chắn là được chọn theo size rồi, cô nhìn vòng eo của cô đi, rồi nhìn eo Tiểu Vưu xem.”
“Phải ha, Tiểu Vưu đúng là cao ráo lại mảnh mai, dáng còn đẹp hơn cả mấy cô lễ tân sắp lên trao giải ấy chứ.”
Vưu Tình âm thầm thở phào, mỉm cười khẽ.
Biết ơn, quyết định ngày mai đi làm sẽ mời đồng nghiệp đã gỡ rối giúp mình một ly cà phê để cảm ơn.
—
Vừa dứt lời về mấy cô lễ tân, đồng nghiệp phụ trách điều phối hội trường đã vội vã tìm đến Vưu Tình.
Nói là có một cô lễ tân bị trật chân sau cánh gà, hiện tại thiếu một người, hỏi cô có thể thay thế không — chỉ có vóc dáng của cô là hoàn toàn không kém gì lễ tân chuyên nghiệp.
Vưu Tình còn đang do dự, đồng nghiệp lại nói: “Cô lễ tân đó vốn là người sẽ tặng hoa và trao cúp cho cô Chương, nếu là cô lên thay thì lại càng có ý nghĩa đặc biệt hơn, cô nghĩ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-nong-tinh-y/chuong-36.html.]
Đúng là nhân viên hành chính kỳ cựu, mấy lời nói ra khiến Vưu Tình chẳng còn lý do gì để từ chối.
Thế là cô vui vẻ đồng ý.
Tiếng nhạc vang lên, danh sách người đoạt giải được xướng đọc, Vưu Tình cùng đoàn lễ tân bước chậm rãi lên sân khấu.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
“Cô Chương, chúc mừng cô.”
Chương Lê rất bất ngờ, không ngờ người trao lại là Vưu Tình.
“Cảm ơn.” Chương Lê nhận lấy bó hoa, nhìn cô học trò mà chân thành nói: “Cố gắng lên nhé, hy vọng sau này tôi cũng có thể trao bó hoa này cho em.”
Trong mắt Vưu Tình lấp lánh sự khao khát: “Vâng ạ!”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Vưu Tình đứng ở một góc sân khấu, nhìn về phía các thầy cô đứng giữa ánh đèn.
Dưới sân khấu, Lương Tây Triều đang nhìn cô.
Đúng là vẫn là một cô gái hai mươi mấy tuổi, dù có điềm đạm đến đâu thì vào lúc này, ánh mắt ngưỡng mộ vẫn không thể che giấu mà trào ra.
Xuyên mây phá sương, một đường bay lên mây xanh.
Sẽ có một ngày cô cũng sẽ đứng ở đó.
Anh tin cô có thể làm được.
“GSG mời lễ tân từ công ty tổ chức sự kiện nào thế nhỉ, không ngờ lại có vài người khí chất tốt đến vậy.”
Nghe vậy, Lương Tây Triều quay đầu.
Tưởng anh có hứng thú với chủ đề này, người đàn ông kia liền tiếp lời: “Chính là cô gái thứ ba bước lên sân khấu vừa nãy, gương mặt đã rất xuất chúng, dáng người lại càng tuyệt, đôi chân đó thì…”
Lương Tây Triều thản nhiên cắt ngang: “Sao? Cậu định theo đuổi à?”
Người đàn ông xoa cằm, “Cũng không phải không được.”
“Là không được.”
“Sao lại không?”
“Vì tôi đang theo đuổi.”
Lương Tây Triều liếc nhẹ nhìn anh ta, nhấn từng chữ: “Dù cậu muốn xếp sau tôi cũng không được.”
“……”
Người đàn ông cứng đờ cả người, ngay tại chỗ diễn một màn hóa đá nứt toác, “……Để anh Triều chê cười rồi, anh em với nhau vừa nãy coi như tôi chưa nói gì nhé!!”
Giải thưởng Cống Hiến Xuất sắc.
Là một trong những giải thưởng có trọng lượng lớn tại hội nghị thường niên của GSG, ngoài chiếc cúp danh dự và sự vinh quang bề ngoài, điều thực tế nhất chính là việc tăng lương đáng kể.
Vì vậy, đây là giải thưởng mà ai trong GSG cũng đều ao ước có được.
Ngay khi Chương Lê bước xuống sân khấu, liền có rất nhiều người đến nâng ly chúc mừng.
“Cảm ơn.”
Chương Lê mỉm cười đáp lễ mọi người, luôn giữ Vưu Tình bên cạnh, rõ ràng có ý muốn bồi dưỡng cô trở thành người kế nhiệm.
Điển Thanh Phong nói: “Tiểu Chu, em cũng qua kính cô Chương một ly đi.”
“…Vâng.”
Chu Tử Trừng đáp lời, nhưng lại không nhấc bước. Cậu ta đứng khá xa, trong mắt rõ ràng có sự ngưỡng mộ. Khi ánh mắt chuyển sang bóng lưng trẻ tuổi bên cạnh, liền trở nên tối tăm, phức tạp.
Lúc còn ở công ty Dật Phẩm, cậu ta đã đoán ra, chiếc xe đưa đón Vưu Tình mỗi ngày chính là của Lương Tây Triều.
Nhưng cậu ta chỉ nghĩ đó là một trò mập mờ của đám người có tiền có quyền, xong đợt đó thì cũng sẽ kết thúc.
Dù sao Vưu Tình xuất thân bình thường, hoàn cảnh gia đình thì càng không cần phải nói, thuê nhà sống qua ngày. Trong mắt đám công tử nhà giàu, cô chẳng qua chỉ là bình hoa, đồ chơi, loại người "kinh tế - thực dụng" như cậu ta mới là sự lựa chọn tốt nhất cho cô.
Không ngờ cô lại có dã tâm lớn hơn cậu ta tưởng.
Bảo sao, trong phiếu đánh giá dịch vụ kiểm tra ở Dật Phẩm, Vưu Tình đạt điểm tuyệt đối – thì ra sau lưng có một vị thần lớn như thế bảo vệ.
Chu Tử Trừng vẫn bước tới mời rượu nhưng như cố tình, giả vờ như không nhìn thấy Vưu Tình, một câu xã giao cũng không nói.
Mà Vưu Tình từ đầu vốn dĩ cũng chẳng bận tâm cậu ta nghĩ gì về mình.
Ban đầu chỉ nghĩ, dù sao cũng là cùng một trường ra, công việc ở GSG chủ yếu là làm theo nhóm, không biết chừng sau này còn phải làm cùng tổ, nên không cần thiết phải làm căng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, rõ ràng là quan hệ đã rạn nứt, vậy thì cứ nhạt nhòa thế thôi. Dù sao Lương Tây Triều chắc sẽ biết cách xử lý, sẽ không gây phiền toái gì cho cô.
“Cô Chương, danh xứng với thực, chúc mừng cô.”
Lương Tây Triều cầm ly rượu đi đến.
Chương Lê cụng ly với anh: “Cảm ơn Lương tổng.”
Lương Tây Triều quay sang: “Cô Tiểu Vưu, lại gặp rồi.”
“Chào Lương tổng.” Vưu Tình cúi mắt, giọng nói vừa tôn trọng vừa xa cách.
Ánh mắt lướt qua tay anh đang cầm ly, cổ tay gầy guộc hình như có một vết đỏ như bị móng tay cào xước.
Vưu Tình: “……”
Lúc đó tay anh đặt lên eo cô, cô không rõ là vì kích thích hay hoảng loạn, liền vùng vẫy một chút.
Chỉ là một lần cụng ly rất ngắn, Lương Tây Triều cũng không ở lại lâu.
Khi bước lướt qua bên cô, tay anh cụp xuống bất chợt khẽ bóp ngón út đang buông bên người cô.
Vẻ mặt Vưu Tình vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ly rượu vừa mới uống vào suýt nữa bị sặc ra vì hành động bất ngờ mà táo bạo, ám muội đến mức gần như… lén vụng trộm kia.
Đúng là Lương Tây Triều vẫn là cái kiểu ngông cuồng phóng túng ấy, trước mặt bao nhiêu người lại dám lén chạm tay cô.
Anh bị gì thế, cứ nhìn thấy cô là phải sờ sờ mó mó một cái sao?
Nghiện tiếp xúc da thịt à?
Không hiểu nổi.
“Xin hỏi, có nước đá không?” Vưu Tình hỏi một người phục vụ đi ngang.
“Có ạ, còn có cả đồ uống thêm đá, cô muốn loại nào?”
“Cho tôi nước đá, cảm ơn.”
Vưu Tình nhận ly liền uống một ngụm lớn.
Một đồng nghiệp nhìn qua, ngạc nhiên nói: “Bình thường cô giữ gìn sức khoẻ lắm mà, chỉ uống nước ấm thôi, sao nay lại uống nước lạnh vậy?”
“Ở trong này nóng quá.”
“Chả trách, mặt cô đỏ bừng luôn rồi kìa.”
“…Ừm.”