Lệ Mặc Xuyên nghiêng đầu, mỉm   với ông cụ Bùi một tiếng:
"Xin phép."
Sau đó   dậy, cùng Diệp Ninh Uyển rời khỏi phòng khách rộng lớn.
Ai  từng thấy Lệ Mặc Xuyên phối hợp như  chứ,  khác  , nhưng Phương Nguyệt Tường luôn coi Lệ Mặc Xuyên là mục tiêu   thể   điểm .
Cô  ghen tị đến mức hai mắt đỏ ngầu, hận  thể nhào tới cào nát khuôn mặt xinh  của Diệp Ninh Uyển, để cô từ nay về   thể nào câu dẫn đàn ông nữa!
Bùi Minh Châu thấy dáng vẻ đó của cô , lập tức kéo cô  , nhỏ giọng :
"Bình tĩnh một chút! Đại cục quan trọng hơn, Diệp Ninh Uyển  kết hôn , cô  căn bản   là đối thủ của con!"
Phương Nguyệt Tường cắn môi, nghẹn ngào :
" mà..."
Thấy Phương Nguyệt Tường lúc   mà vẫn còn vướng mắc chuyện tình cảm nam nữ, Bùi Minh Châu  khỏi thất vọng tột độ với đứa con gái , lạnh lùng liếc  Phương Nguyệt Tường, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
"Nguyệt Tường!"
Mắt Phương Nguyệt Tường càng đỏ hơn, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào một tiếng  cúi đầu,  dám  thêm lời nào nữa.
Bùi Minh Châu lúc  mới thu hồi tầm mắt, nhân lúc Diệp Ninh Uyển và Lệ Mặc Xuyên   mặt,  đồng ý hỏi ông cụ Bùi:
"Ba, ba thật sự định  theo Lệ Mặc Xuyên đó ?"
Ông cụ Bùi cũng lười  Bùi Minh Châu thêm một cái nữa, bưng tách   bàn lên, chậm rãi uống một ngụm,  đó mới khó chịu hỏi ngược :
"Sao, ngoài cách   con còn  cách nào  hơn ? Hay là, con nhất định  đuổi đứa em trai   khỏi nhà họ Bùi?"
Bùi Minh Châu  ông cụ Bùi  đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, gượng gạo nở một nụ ,  xuống bên cạnh ông cụ Bùi, ôm lấy cánh tay ông cụ Bùi nhỏ giọng :
"Sao ba  nghĩ như ? Con đương nhiên   ý đó, Phượng Chi dù  cũng là em trai con, dì Trương như ,  ruột của Phượng Chi mất sớm, con giống như  của nó , trong tất cả các em trai, con thương nó nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-180-tru-phi-co-ta-chet-1.html.]
Lời    tai ông cụ Bùi chỉ thấy chói tai.
Ông lạnh lùng thốt  mấy chữ:
"Hy vọng những gì con  đều là lời thật lòng."
Đối với việc ông cụ Bùi   lọt tai, Bùi Minh Châu cũng  bất lực, nhưng cũng  còn cách nào khác, chỉ  thể cắn răng khuyên ông cụ Bùi:
"Ba, con cũng là vì Phượng Chi. Đứa bé đó   lai lịch  , bây giờ vội vàng nhận nó  con trai của Phượng Chi, đừng  là khiến em dâu khó chịu, ngay cả những  lớn tuổi trong nhà họ Bùi cũng nhất định sẽ đồng ý !"
Lời  của Bùi Minh Châu   , những  khác của các phòng tự nhiên cũng như  ấn  công tắc nào đó, liên tục khuyên nhủ ông cụ Bùi:
"Chị cả  đúng, nhà họ Bùi chúng  dù  cũng là gia tộc lớn, điều quan trọng nhất chính là huyết thống,   thể để một đứa bé lai lịch  rõ ràng  lẫn lộn huyết thống của chúng  chứ? Hơn nữa lỡ như   Cửu gia kế thừa gia sản của nhà họ Bùi, đứa con trai cả  danh nghĩa  của nó  chắc   nảy sinh ý định tranh giành tài sản!"
"Cho nên, chuyện nhận nuôi  ba vẫn nên thận trọng thì hơn!"
"Ba, con cũng cảm thấy chuyện   đáng tin cậy, hơn nữa con thấy em dâu cũng  giống như là đồng ý, chỉ sợ đến lúc đó  gây  chuyện lớn hơn..."
Ông cụ Bùi  thấy những tiếng ồn ào bên tai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cuối cùng, chiếc gậy trong tay ông  đập mạnh xuống đất.
"Đùng!"
Một tiếng động lớn trong nháy mắt khiến phòng khách đang ồn ào trở nên yên tĩnh, tất cả   đều kinh hãi  ông cụ Bùi.
 Bùi Minh Châu nhỏ giọng gọi một tiếng:
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Ba..."
Ông cụ Bùi chống gậy chậm rãi  dậy, sắc mặt lạnh lùng đến mức gần như  thể nhỏ  nước, ánh mắt âm trầm lướt qua tất cả    mặt, nghiêm khắc :
"Thôi,  cần  nữa! Các   gì  cũng   , chuyện  nhất định  , nếu đến lúc đó   truyền tin tức  ngoài, thì chính là do từng  các  ở đây !"
Thấy ông cụ Bùi  xong định , Bùi Nhị phu nhân vội vàng đuổi theo mấy bước gọi: