"Một đứa con hoang  rõ lai lịch như mày, ai là  cùng thế hệ với mày chứ! Mày cũng xứng ?"
Tiểu Tinh  Bùi Minh Hoa dẫm một phát ngã sấp xuống đất, cằm đập xuống đất, chiếc cằm nhỏ nhắn  trầy xước.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tiểu Tinh, Bùi Minh Hoa càng thêm ngông cuồng.
"Đồ con hoang,  tao   với tao , mày căn bản   con ruột của  Cửu nhà tao, mày chỉ là một đứa con hoang  rõ cha là ai, ông nội tao vì  cứu  Cửu nhà tao  ngoài mới giả vờ nhận mày  cháu trai, mày ở nhà họ Bùi cũng chẳng khác gì đám  hầu thấp kém !"
Cậu   ,  túm lấy tóc Tiểu Tinh, ép  ngẩng đầu lên, nhổ một bãi nước bọt  mặt ,  lạnh :
"Nếu mày ngoan ngoãn  chó của tao, tao còn  thể tha cho mày, nếu , tao tuyệt đối sẽ  để mày sống yên  !"
Tiểu Tinh nghiến răng, nhịn   nhịn, cuối cùng vẫn  nhịn  nữa, nắm chặt lấy bàn tay đang túm tóc  của Bùi Minh Hoa.
Chỉ  thấy một tiếng "rắc" giòn tan.
Bùi Minh Hoa  đó còn  kịp phản ứng, nhưng khi  thấy hai ngón tay  bẻ gãy ngược  ,   cuối cùng cũng hét lên thảm thiết, ôm lấy tay .
"A a a a a a a a, đau quá! Cứu mạng! Ai đến cứu  với. Đau quá!!! A a a a a a a a!!!"
Hai chân Bùi Minh Hoa mềm nhũn, ngã lăn  đất, lăn lộn  đất, tiếng hét chói tai vang vọng khắp nhà kính.
Mấy tên đàn em  mặt đều ngây , bọn họ thế nào cũng  ngờ rằng, một đứa trẻ bốn, năm tuổi trông gầy yếu như ,   thể dễ dàng đánh bại  Bùi Minh Hoa  từng học võ phòng .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Tiểu Tinh dùng tay áo lau nước bọt  mặt, liếc  Bùi Minh Hoa một cái với vẻ mặt vô cảm, xoay  đẩy đổ giá gỗ đựng đất trồng cây bên cạnh.
Những túi đất trồng cây đó đều  ủ bằng phân chuồng và nước vo gạo trong mấy cái thùng, nắp  đậy kín, nhưng  đổ ầm ầm xuống, rơi hết lên   Bùi Minh Hoa, đất trồng cây gần như vùi lấp  .
Một mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa trong  khí, cả nhà kính tràn ngập một mùi khó chịu, khiến   suýt chút nữa ngã lăn  đất.
Những  đang ngây  đều bịt chặt mũi, Dịch Linh Linh   còn định tiến lên đỡ Bùi Minh Hoa dậy, đột nhiên cảm thấy  dày cuồn cuộn.
"Ọe... ọe..."
Dịch Linh Linh nôn khan hai tiếng, "oẹ" một cái nôn hết  ngoài, chất nôn phun đầy đầu, đầy mặt Bùi Minh Hoa  mới chật vật bò  khỏi đống đất trồng cây.
Bùi Minh Hoa nhất thời  kịp phản ứng,  chính   cho buồn nôn, nhưng   dám mở miệng, sợ rằng   mở miệng, những thứ đó sẽ chui  miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-192-thu-con-hoang-nhu-may-cung-xung-1.html.]
Cậu  vô cùng khó chịu, nhưng  bất lực,  buồn nôn  tức giận, hận  thể vặn đầu Dịch Linh Linh !
Dịch Linh Linh  Bùi Minh Hoa trừng mắt , sợ hãi lùi về  mấy bước,  dám đến gần   nữa.
"Minh... Minh Hoa... ..."
Ánh mắt Bùi Minh Hoa  Dịch Linh Linh càng thêm đáng sợ.
Dịch Linh Linh rụt cổ , cuối cùng cũng   gì.
Giọng  trong trẻo của Tiểu Tinh  vang lên lúc .
"Không  việc gì nữa thì tớ  đây."
Bùi Minh Hoa cố gắng chỉ  bóng lưng Tiểu Tinh, mím chặt môi kêu:
"Ưm ưm ưm…”
Bắt lấy thằng nhóc thối tha  cho tao! Đánh c.h.ế.t nó!
 những   mặt chỉ thấy Bùi Minh Hoa cứ như một con khỉ đột đang tức giận, vung tay múa chân,  ai hiểu    biểu đạt điều gì.
Thấy Tiểu Tinh sắp rời khỏi nhà kính, Bùi Minh Hoa  quan tâm gì nữa, cuối cùng cũng mở miệng hét lớn:
"Bắt lấy thằng nhóc con  cho tao! Giết nó! Giết c.h.ế.t nó !"
Mấy tên đàn em  trướng Bùi Minh Hoa lập tức xông lên, một  nữa bao vây lấy Tiểu Tinh Tinh.
"Thằng nhãi,   đó!"
Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ  bọn chúng, giọng  non nớt vang lên.
"Các cậu   gì?"
Giọng  trẻ con mềm mại,  ngọt ngào như đang cầu xin, khiến   dễ dàng hiểu lầm.
Mấy tên đàn em liền đắc ý, bọn chúng cho rằng sở dĩ lúc  Bùi Minh Hoa  Tiểu Tinh Tinh đánh ngã chỉ là do nhất thời  đề phòng mà thôi.