"Bà yên tâm, đều  ký thỏa thuận bảo mật , họ tuyệt đối  dám  lung tung , trừ khi họ   sống nữa!"
Đại phu nhân lúc  mới  yên tâm, bà đẩy cửa bước  phòng bệnh,  khi đóng cửa  với trợ lý.
"Canh chừng cửa cho ,  cho ai  hết."
Trợ lý  thấy tiếng đập phá và chửi rủa  ngừng bên trong, vội vàng ngăn cản.
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Đại phu nhân,  là để   cùng bà, bây giờ tâm trạng Bùi đại thiếu gia   định như , lỡ  chuyện gì thì ?"
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, bất mãn quát.
"  thể  chuyện gì?  là  nó, nó  thể  gì ?"
Nói xong, bà "ầm" một tiếng đóng cửa .
...
Trong phòng bệnh một mớ hỗn độn, khắp sàn nhà đều là mảnh vỡ thủy tinh và đồ đạc lộn xộn, ngay cả gối cũng  Bùi Minh Hàm xé rách, lông vũ bên trong bay tứ tung khắp phòng.
Bùi Minh Hàm chắc cũng mắng chửi mệt ,  ngửa  giường bệnh, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt ngây dại  trần nhà.
Đại phu nhân giơ tay lên vẫy vẫy  mặt, ho khan mấy tiếng.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Đại phu nhân  ho khan   tới mở cửa sổ , để gió thổi .
Bùi Minh Hàm  đầu sang,  đại phu nhân đang  bên cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt và mệt mỏi.
"Mẹ đến  gì? Con  hết giá trị lợi dụng ,  còn đến  gì!"
Câu cuối cùng của Bùi Minh Hàm đột nhiên cao giọng, như xé toạc cả cổ họng, như thể cổ họng sắp  rách , trong cơn đau dữ dội  chút mùi m.á.u tanh.
Đại phu nhân xoay , bước nhanh đến bên giường bệnh của Bùi Minh Hàm, vỗ mạnh   Bùi Minh Hàm mấy cái, tức giận mắng.
"Con  bậy gì đó? Sao   to như , con  cho    thấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-205-chua-benh-2.html.]
Bùi Minh Hàm  lạnh một tiếng, đảo mắt.
"Mẹ  bao trọn cả tầng  , ai  thể  thấy chứ?"
Đại phu nhân trừng mắt  Bùi Minh Hàm.
"Vậy con cũng  thể   như ? Mẹ là  con, là  quan tâm con nhất  thế giới , con  thể  những lời như  với !"
Bùi Minh Hàm căn bản  để tâm đến những lời , chỉ  lạnh một tiếng, .
"Con căn bản  thể sinh con nối dõi cho nhà họ Bùi, nếu ông nội  chuyện , con  thể nào   thừa kế nhà họ Bùi nữa, con còn tác dụng gì nữa?"
Đại phu nhân  xuống bên giường bệnh, nắm tay Bùi Minh Hàm, nói lời thấm thía với Bùi Minh Hàm.
"Con ngốc,  là  con, dù con  biến thành bộ dạng gì, con mãi mãi là con trai của , là do  mang nặng đẻ đau vất vả sinh ,    thể  yêu con chứ?"
"Con đừng lo lắng,   cách, chúng  nhất định  cách."
Bùi Minh Hàm   vẻ mặt chán chường, hừ lạnh một tiếng.
"Còn  thể  cách gì nữa? Khoảng thời gian      mời hết những bác sĩ giỏi về phương diện  đến  ? Dù là trong nước  nước ngoài, đều    cách nào,  thật sự cho rằng giấu con thì con   ?"
Đại phu nhân thấy con trai như , thật sự đau lòng như cắt.
Bà lập tức  với con trai.
"Có cách mà, nhất định  cách! Con  từng   đến vị thần y  ? Nghe  ông cụ nhà họ Trương ở Hải Thành là do cô  cứu sống, lúc đó ông cụ  chỉ còn thoi thóp, ngay cả bệnh đó cũng chữa , chẳng lẽ   chữa  bệnh của con ?"
Nghe , trong mắt Bùi Minh Hàm thoáng qua một tia sáng, nhưng ngay  đó  tối sầm , nhỏ giọng .
"   ông cụ Trương  ung thư,   thể giống với bệnh của con ?"
Đại phu nhân  con trai hỏi , lập tức  .
"Vị thần y đó, cô   bệnh gì cũng chữa . Thần y như cô , nhất định là bác sĩ đa khoa, cho nên con cứ yên tâm ."
Bùi Minh Hàm lúc  mới  chút hy vọng, sốt ruột giục đại phu nhân.
"Vậy bây giờ cô  ? Cô  ở ,  còn  mau mời cô  đến đây! Mau để cô  chữa bệnh cho con! Con đợi  nổi nữa , lỡ như để ông nội  ! Lỡ như để  ngoài  , con mất hết mặt mũi cả đời !"