Đại phu nhân Bùi Hàn Khánh Đình đột nhiên đến gần , nhất thời nhíu mày khó chịu, theo bản năng ngả về phía , cố gắng tránh xa Hàn Khánh Đình đang đến gần.
"Ông gì ?"
Hàn Khánh Đình bất ngờ nắm lấy tay Bùi Đại phu nhân, mắt bà với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và si tình.
"Đại phu nhân, căn bản thích loại con gái trải sự đời, thể bà , thật trong lòng thật sự thích là phụ nữ trưởng thành, sức hấp dẫn như bà, từ cái đầu tiên khi thấy bà, yêu bà say đắm , thậm chí mỗi đêm trong mơ đều thấy hình bóng của bà!"
"Có thể bà tin, nhưng thật sự thích bà, nếu bà cầu xin cứu con trai bà, căn bản sẽ đến nơi , vì bà, nguyện ý bất cứ chuyện gì!"
Hàn Khánh Đình tự cho là đang si tình tiếp tục tỏ tình.
"Cho nên, Đại phu nhân, bà thể..."
tiếc là, lời Hàn Khánh Đình còn hết, Bùi Đại phu nhân vô cùng kinh hãi rút tay , giáng một cái tát mạnh mặt Hàn Khánh Đình.
"Chát!"
Hàn Khánh Đình một cái tát đánh ngã khỏi ghế sofa, mặt đất ngây .
Đại phu nhân Bùi đột nhiên dậy, rút mấy tờ khăn giấy lau mạnh tay , hai mắt đỏ ngầu, tức giận trừng mắt Hàn Khánh Đình đang đất, nghiến răng mắng:
"Tên khốn kiếp ! Ông dám sỉ nhục như ! Ông coi là loại gì, chỉ bằng ông mà cũng xứng !"
Hàn Khánh Đình ôm lấy một bên mặt, khóe miệng chảy máu, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chán ghét của Bùi Đại phu nhân, trong mắt tràn đầy tơ máu, chằm chằm Bùi Đại phu nhân một cách hung ác, nham hiểm.
Đại phu nhân Bùi chỉ cảm thấy như một con linh cẩu đói khát thảo nguyên châu Phi chằm chằm, theo bản năng lùi về mấy bước, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi.
con linh cẩu đó chằm chằm con mồi của buông, nước dãi hôi tanh chảy xuống, từng bước một tiến gần Bùi Đại phu nhân đang sức phản kháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-236-muu-do-soi-lang-1.html.]
Đại phu nhân Bùi đưa những ngón tay chăm sóc tỉ mỉ , cảnh cáo Hàn Khánh Đình:
"Ông... Hàn Khánh Đình, cảnh cáo ông... đừng gần... là... Đại phu nhân nhà họ Bùi... nếu ông dám động ... ... sẽ..."
Nhìn thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của Bùi Đại phu nhân, Hàn Khánh Đình nhịn khẩy một tiếng.
Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay đang chỉ của Bùi Đại phu nhân, dùng bàn tay thô ráp sờ soạng mấy cái, kéo Bùi Đại phu nhân đang kịp đề phòng lòng .
"Bà sẽ gì ?"
"Đại phu nhân, loại phu nhân nhà giàu như bà, chồng chắc hẳn bao giờ ở nhà đúng ? Ông cũng nhiều phụ nữ bên ngoài đúng ?"
"Chồng bà bao lâu chạm bà ? Chẳng lẽ bà cảm thấy cô đơn, hưu quạnh ? Bà cảm thấy trống rỗng ? Tuy rằng bà lớn tuổi, nhưng sẽ càng cần an ủi hơn phụ nữ trẻ đúng ? thể thỏa mãn bà, bằng thử với xem , thế nào?"
Vừa , bàn tay đen đúa, thô ráp của Hàn Khánh Đình vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Bùi Đại phu nhân.
" đảm bảo, nhất định sẽ khiến bà vui vẻ!"
Đại phu nhân Bùi ghê tởm đến mức sắp nôn , bà đột nhiên đẩy Hàn Khánh Đình đang ôm , hét lên:
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Câm miệng! Tên khốn kiếp ! Đừng nữa, thật sự lầm ông , ngờ ông là loại ghê tởm, hèn hạ như ! tuyệt đối sẽ cho phép loại như ông chữa bệnh cho con trai nữa!"
"Cút! Cút khỏi đây ngay cho ! Nếu tuyệt đối sẽ tha cho ông!"
Đại phu nhân Bùi chỉ cửa, hung dữ cảnh cáo Hàn Khánh Đình.
Hàn Khánh Đình chỉ sờ sờ cằm, thèm về phía cửa, mà hung hăng nhào về phía Bùi Đại phu nhân một nữa.
Đại phu nhân Bùi hét lên tránh né, nhưng căn bản đối thủ của Hàn Khánh Đình.