Đại phu nhân  đến ruột gan đứt đoạn,  nức nở như sắp ngất  đến nơi.
Bùi lão gia nhíu mày,  Đại phu nhân kể hết  chuyện, lúc  mới vẫy tay với  hầu  bên cạnh:
"Trước tiên đỡ Đại phu nhân dậy."
Lập tức   hầu tiến lên đỡ Đại phu nhân dậy.
Đợi Đại phu nhân  xuống bên cạnh Bùi lão gia,  hầu mới pha cho bà  một tách .
"Đại phu nhân, mời bà uống ."
Đại phu nhân cúi đầu  tách  đang bốc khói nghi ngút,  nhận lấy, mà  đầu thề thốt với Bùi lão gia:
"Ba, dù  Minh Hàm cũng là cháu ruột của ba, cho dù thế nào, con cầu xin ba nhất định  cứu Minh Hàm! Chỉ cần  thể cứu Minh Hàm, cho dù ba  lấy mạng của con, con cũng cam lòng!"
Bùi lão gia cắt ngang bà :
"Được , để  hỏi rõ ràng chuyện  ."
Đại phu nhân cúi đầu bưng tách  lên,   thêm lời nào, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Gương mặt già nua của Bùi lão gia lộ  vẻ u ám, ngẩng đầu  về phía Diệp Ninh Uyển, gương mặt đầy nếp nhăn    vui buồn, chỉ toát lên vẻ uy nghiêm tự nhiên.
Ông  trầm giọng hỏi:
"Uyển Uyển, những gì chị dâu con  là sự thật ? Minh Hàm thành  như , là do con  tay?"
Người lên tiếng    là Diệp Ninh Uyển, mà là Bùi Phượng Chi .
Anh hỏi ngược  Bùi lão gia với vẻ bất mãn:
"Ba đang định tội ? Uyển Uyển nhát gan, chuyện  Uyển Uyển   với con , ba   gì, chi bằng để con giải thích."
Anh dùng giọng điệu  để gọi Bùi lão gia, trong giọng   mang theo vài phần cảnh cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-256-vu-oan-gia-hoa-1.html.]
Đại phu nhân thầm giật .
Cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện,  ngờ Bùi Phượng Chi  che chở cho con tiện nhân Diệp Ninh Uyển  như !
Trong lòng bà   rõ ràng, Bùi lão gia cưng chiều đứa con trai  đến mức nào!
Lỡ như Bùi lão gia vì Bùi Phượng Chi mà bỏ qua chuyện , Đại phu nhân cảm thấy  sẽ tức c.h.ế.t mất!
Trước khi Bùi lão gia  lời tuyệt tình, Đại phu nhân  giành  :
"Ba! Lúc đó Phượng Chi còn  nhốt trong đồn cảnh sát, nó  cái gì chứ, chẳng  Diệp Ninh Uyển  gì nó cũng tin ! Phượng Chi   con đàn bà  mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đầu óc  tỉnh táo, con đàn bà   gì nó cũng tin! Lời của nó   thể tin ?"
Bùi Phượng Chi còn  phản bác, Diệp Ninh Uyển  nắm lấy tay , ngăn  tiếp tục .
"Không cần , Cửu gia,  cần    cho em nữa."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Cô từ từ thoát khỏi vòng tay đang ôm eo  của Bùi Phượng Chi, bước lên hai bước, đối diện với ánh mắt dò xét từ  cao của Bùi lão gia.
"Lão gia   đang hỏi con vết thương ở hạ  của Bùi Minh Hàm   do con    ? Con  cho ba , vết thương của Bùi Minh Hàm là do con !"
Sắc mặt Bùi lão gia càng thêm âm trầm.
Dù cho con trai ông  yêu quý nhất là Bùi Phượng Chi nhưng dù  Bùi Minh Hàm cũng là cháu ruột của ông , tình  m.á.u mủ    suông.
Sao ông   thể  tức giận chứ?
Trước khi Bùi lão gia bùng nổ, Đại phu nhân  hung dữ nhảy dựng lên.
Rầm!
Chiếc cốc trong tay bà   ném mạnh xuống bàn, nước  trong cốc b.ắ.n tung tóe  ngoài, văng khắp nơi.
Bà  đỏ mắt chỉ  mũi Diệp Ninh Uyển chất vấn:
"Quả nhiên là mày! Thật sự là mày! Diệp Ninh Uyển, tao   chuyện   thoát khỏi liên quan đến mày, cho dù Minh Hàm một chữ cũng  chịu , nhưng tao cũng  đoán  ! Con đàn bà độc ác , con tiện nhân , Minh Hàm vì chút tình cảm năm xưa, thành  như  cũng che giấu cho mày,  mà mày    chuyện  bằng cầm thú !"
Bà  xông lên, túm lấy cổ áo Diệp Ninh Uyển, đôi mắt đỏ ngầu  chằm chằm cô.