"Không cần thì thôi ."
 Cáo Lửa thở dài, giật lấy tấm thẻ đen từ tay Bùi Phượng Chi, bất đắc dĩ vẫy tay với .
"Thôi thôi,  thật sự càng ngày càng  chịu  trêu chọc,    khi  vợ   trở nên nhàm chán , thật đáng ghét."
Nói xong, Cáo Lửa đưa tay mở cửa xe.
Lúc mở cửa, cô   đầu  Bùi Phượng Chi,   thấy bóng dáng Tiểu Tinh  chui  bụi cây.
Cô  xoay  với tư thế yêu kiều, hôn lên tấm thẻ phụ màu đen trong tay, ném cho Bùi Phượng Chi một nụ hôn gió, nháy mắt đầy ẩn ý.
"Cảm ơn Cửu gia,  tiền bán   thật sự khiến em  hài lòng."
Bùi Phượng Chi  để tâm đến lời  đùa đầy ẩn ý , ánh mắt hờ hững, giọng  lạnh lùng.
"Trên đường về cẩn thận,   gặp mặt  sẽ tìm cô, đừng tự  đến nữa."
 Cáo Lửa  :
"Được, em  lời  hết."
Bùi Phượng Chi   gì nữa, Cáo Lửa lắc lư eo hông, uyển chuyển rời , từ đầu đến cuối Bùi Phượng Chi cũng   thêm một cái, dường như vẻ  cực kỳ quyến rũ   hề  chút sức hấp dẫn nào trong mắt .
Ánh mắt   về nơi xa xăm,    đang suy nghĩ gì.
Cửa xe  đóng, trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng xào xạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-280-lao-dai-dang-ghet-2.html.]
Ánh mắt Bùi Phượng Chi đột nhiên tập trung, nghiêng đầu  về phía bụi cỏ phát  tiếng động, cau mày khó chịu.
"Hửm?"
Anh gần như  cần suy nghĩ  lập tức cảnh giác, lạnh giọng hỏi:
"Ai ở đó? Ra đây!"
Bụi cỏ  xào xạc một lúc, một lát  từ trong đó chui  một con mèo trắng nhỏ xíu bẩn thỉu, rõ ràng bộ lông trắng muốt  hề  một sợi lông tạp nào, nhưng lông   đều  bẩn đến mức chuyển sang màu xám nhạt, đôi mắt xanh biếc long lanh như viên ngọc bích quý giá nhất.
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Meo..."
Chú mèo con bẩn thỉu kêu lên một tiếng với Bùi Phượng Chi.
Bùi Phượng Chi  chằm chằm con mèo con đó một lúc, đôi mắt đen láy  thẳng  đôi mắt xanh biếc của mèo con,   là đang nghĩ đến ai thông qua con mèo con đó.
Chú mèo con bẩn thỉu ngây thơ nghiêng đầu,  kêu lên một tiếng "meo" khe khẽ.
 chờ mãi  thấy Bùi Phượng Chi  phản ứng gì tiếp theo, chú mèo con l.i.ế.m liếm móng vuốt, chán nản  đầu nhảy  bụi cỏ, cái m.ô.n.g nhỏ lắc lư chui  bụi cỏ, nhanh chóng biến mất.
Bùi Phượng Chi lúc  mới  hồn, day day mi tâm, bất đắc dĩ tự lẩm bẩm:
"Minh   ? Dạo    cái gì cũng nghĩ đến cô  ?"
Nói đến đây, Bùi Phượng Chi   khổ một tiếng, như đang hồi tưởng  điều gì đó.
Anh  hề , chỉ vài phút ,  khi con mèo đó nhảy , Tiểu Tinh     chạy khỏi bụi cỏ.