"Có lẽ ? Hoặc là em vật gì đó mang tính biểu tượng khiến nhớ ."
Nói xong, Diệp Ninh Uyển từ lấy một bức ảnh, gần như dí sát mũi Bùi Phượng Chi.
Con cáo xảo quyệt với ánh mắt đầy mong đợi lộ mục đích cuối cùng của .
"Anh từng thấy miếng ngọc bội ? Đây là vật em đeo bên từ nhỏ đến lớn."
Bùi Phượng Chi chằm chằm miếng ngọc bội trong ảnh hồi lâu, cuối cùng bất lực lắc đầu.
"Không nhớ ."
Diệp Ninh Uyển chút sốt ruột, vội vàng :
"Có lẽ do ảnh chụp rõ ràng, ngọc bội của em đang ở nhà họ Diệp, em sẽ về lấy cho xem, sẽ nhớ !"
Lúc Diệp Ninh Uyển chút hối hận, đó vì chuyện em gái gả nhà họ Bùi mà đàm phán với Diệp Chấn Ninh, nên bỏ lỡ cơ hội nhất để lấy ngọc bội, đáng lẽ lúc đó cô nên trực tiếp đòi Diệp Chấn Ninh trả .
Nhìn thấy Diệp Ninh Uyển vẻ tối nay nhất định về nhà họ Diệp lấy ngọc bội, Bùi Phượng Chi vội vàng ngăn cô .
Anh chút bất đắc dĩ Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng :
"Thực , khi tỉnh mất một phần lớn ký ức... Cho nên..."
Lời của Bùi Phượng Chi khiến Diệp Ninh Uyển như sét đánh ngang tai.
Cô bỗng nhiên hồn, nhào tới túm chặt lấy chiếc áo cưới đỏ thẫm khoác vai Bùi Phượng Chi, khuôn mặt xinh dần trở nên dữ tợn.
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Anh gì cơ!"
Đôi đồng tử kép đen láy sâu thẳm của Bùi Phượng Chi chằm chằm Diệp Ninh Uyển đang gần như áp sát , đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở của cô, vành tai ửng hồng, nhưng cố gắng che giấu .
Thấy Bùi Phượng Chi im lặng hồi lâu gì, Diệp Ninh Uyển đột nhiên giống như một con búp bê cơ khí mất hết động lực, buông tay đang nắm chặt Bùi Phượng Chi , thõng vai xuống.
Cô phịch xuống đất, ôm chặt lấy , đau lòng đến mức một lời nào.
Nhìn sinh vật đáng thương, ẩm ướt, u ám như một cây nấm đất , vì , Bùi cửu gia vốn lạnh lùng vô tình hiểu mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/chuong-6-that-khong-ngo-toi-2.html.]
Anh xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại như lụa của Diệp Ninh Uyển, giọng mang theo chút khó hiểu:
"Tại việc mất trí nhớ khiến em đau lòng như ? Em thật sự quen ?"
Anh nheo mắt , chằm chằm từng biểu cảm nhỏ nhặt khuôn mặt Diệp Ninh Uyển.
Cùng với giọng của , Diệp Ninh Uyển cảm nhận bàn tay Bùi Phượng Chi từ lúc nào mò đến gáy cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da gáy khiến cô căng cứng run rẩy.
Bên tai vẫn là giọng dịu dàng của Bùi Phượng Chi, nhưng Diệp Ninh Uyển cảm thấy một áp lực từng .
"Chúng thật sự từng gặp ?"
Diệp Ninh Uyển do dự một chút, mới bày vẻ ngoan ngoãn, ở mái hiên thể cúi đầu.
"Hay là, gặp em ở đó, chỉ là em ?"
Bùi Phượng Chi suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời Diệp Ninh Uyển cũng lý, bàn tay đang vuốt ve gáy cô hạ xuống, chuyển sang nắm lấy tay cô, mỉm với cô, dịu dàng :
"Muộn , ngủ , chuyện gì thì ngày mai tiếp."
Diệp Ninh Uyển ngoan ngoãn cùng Bùi Phượng Chi trở giường.
Ngay khi xuống, Diệp Ninh Uyển mới chậm chạp nhận .
Bùi Phượng Chi gì!
Cô lập tức cảnh giác, nhưng điều ngoài dự đoán của cô là, Bùi Phượng Chi gì cô cả, chỉ tắt đèn, hai yên lặng cạnh , quả thực còn trong sáng hơn cả học sinh tiểu học.
Trong bóng tối, Bùi Phượng Chi bên cạnh thở đều đều, còn Diệp Ninh Uyển mở to mắt trần nhà, tâm trạng bực bội tài nào ngủ .
Ban đầu, khi Diệp Chấn Ninh ép cô gả cho Bùi Phượng Chi, cô còn cảm thấy trời tuyệt đường , thực vật thì ?
Cô đường đường là y tiên, cứu sống một thực vật chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó hỏi bí mật về miếng ngọc bội cô, chẳng dễ như trở bàn tay .
vạn vạn ngờ...
Bùi Phượng Chi mất trí nhớ.