Với tính cách của bà, nhất định sẽ khắp nơi tìm ,  đạt mục đích thì quyết  bỏ qua.
Hơn nữa, khi thấy dáng vẻ bà  giờ đây tơi tả, thê thảm,  bỗng nhận …
Thật , bà  cũng chẳng  gì đáng sợ cả.
Người phụ nữ từng khiến  sợ hãi đến tận xương tủy, giờ  chẳng còn con bài nào để khống chế  nữa.
Mà ,   thể  ở  cao,  xuống bà.
“Trinh Tĩnh ! Cuối cùng  cũng gặp  con !”
Vừa  thấy ,  liền kích động lao tới:
“Tiền sính lễ con lấy  lúc cưới  ? Mau đưa đây,  giữ hộ cho!”
 cố hết sức kiềm chế phản ứng sợ hãi theo bản năng, nhướng mày:
“Đó là tiền của , liên quan gì đến bà?”
“Con dám cãi  hả?!”
Mẹ lập tức đổi sắc mặt, lôi cái hồn phách rách nát đầy thương tích của , giận dữ quát tháo:
“Tao là  của mày, tiền của mày thì đương nhiên là của tao! Tao vì mày mà tự tử đến âm phủ ,  chi tiêu của tao, mày  chịu trách nhiệm!”
“Ồ, bà tìm  xin tiền ?” Giọng  dửng dưng,  chút gợn sóng.
“ tra , âm phủ   mức chuẩn tối thiểu cho tiền phụng dưỡng. Cho bà bao nhiêu,   dựa  tâm trạng của .”
Có lẽ bà  mẫn cảm nhận , trạng thái và khí thế của  giờ đây    khác .
Mẹ như chợt bừng tỉnh, rốt cuộc ý thức  điều gì.
Giọng điệu đột nhiên dịu xuống:
“Con    thể  ? Con    đau đớn thế nào . Gió ăn mòn hồn phách ở âm ty     sống chịu nổi, hồn  sắp tan rã … Mẹ chẳng  chỗ ở, ngày nào cũng  chịu đựng nỗi đau khi lặp  lặp  cảnh c.h.ế.t thảm… Muốn giải quyết những thứ , đều  cần tiền.”
“Hơn nữa,    còn  dấu ấn nguy hiểm của “quỷ tự sát”,    tìm  việc gì, cũng chẳng thể kiếm  tiền. Mẹ nuôi con lớn ngần  năm, chẳng lẽ con định mặc kệ  ?””
 khẽ  lạnh:
“Thì  bà cũng ,  thứ đều cần tiền … Trước  bà    âm phủ  ăn  uống, chẳng  gì  tiêu ?”
Ánh mắt  lóe lên lửa giận, định phản bác.
 nghĩ đến cảnh ngộ thảm hại của bản , bà  đành nghiến răng, hạ giọng van nài:
“Trước  là  sai ,    ở âm phủ  tốn kém thế …  tất cả cũng vì thương con,  rèn cho con thói quen tiết kiệm. Sao con  thể trách  vì điều đó chứ?”
 nhếch môi, nở nụ  khó đoán:
“Được thôi, tiền   thể cho bà.”
Ánh mắt bà lập tức sáng lên.
   tiếp lời:
“Có điều, mỗi ngày  chỉ đưa cho bà 20 tờ âm phủ tệ.  cũng là vì thương bà,  giúp bà rèn luyện thói quen tiết kiệm đấy thôi.”
Mẹ sầm mặt, tức giận quát:
“Con   thể như thế! Ngần  tiền, thà  nhận trợ cấp còn hơn!”
 thản nhiên đáp:
“Bà   nhận trợ cấp . Chỉ cần  trả phụng dưỡng phí, hồn phách nào  con cái phụng dưỡng thì  đủ điều kiện nhận trợ cấp âm phủ.”
“Tốt nhất bà ngoan ngoãn mà  đúng. Nếu   lời,  sẽ cắt tiền phụng dưỡng của bà.”
“Dĩ nhiên, bà cũng đừng mơ  sẽ cắt hơn ba tháng, để bà thật sự  hưởng trợ cấp. Nếu bà  , thì  ngày cuối cùng của tháng thứ ba,  sẽ gửi đúng 20 tờ. Để cho cái “ảo tưởng trợ cấp” của bà, mãi mãi tan biến ngay khi sắp thành hiện thực.”
Mẹ   dám tin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-chet-cung-khong-yen/chuong-8.html.]
“Mày phản  hả?! Sao mày dám đối xử với tao như thế?!”
“Suỵt, im miệng.”  đưa ngón tay đặt lên môi.
“Điều kiện đầu tiên để bà  tiền hằng ngày:   để   thấy tiếng bà, cũng   để   thấy bà. Chỉ cần bà ngoan ngoãn biến mất khỏi tầm mắt ,  sẽ chuyển  “tài khoản âm phủ” của bà 20 tờ mỗi ngày.”
Nhìn gương mặt bà  phẫn nộ, bất bình,  chỉ lắc đầu:
“Đáng tiếc, hôm nay bà  để   thấy . Vậy coi như  đạt chuẩn. Hi vọng từ mai bà  điều hơn. Nếu ngoan ngoãn,  khi  sẽ cho thêm thưởng.”
Trong mắt  bùng lên ngọn lửa giận, nhưng trong cơn giận , rốt cuộc  ẩn giấu một chút sợ hãi.
 lạnh lùng  tiếp:
“Nếu còn  biến, thì ngày mai bà cũng coi như trượt luôn.”
Mẹ trừng mắt  , nhưng cuối cùng chẳng thốt thêm  câu nào.
Đành  nuốt xuống cơn giận, kéo lê cái hồn phách tàn tạ, tập tễnh bỏ .
Mãi đến khi bóng dáng bà khuất hẳn,  mới nhận .
Hình như,   thật sự tự do .
Không còn  chịu sự trói buộc của bà.
Thậm chí, giờ  còn  thể trói buộc  bà.
Thì , cái bóng từng khiến  run sợ cả đời, giờ đây cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ thương tích đầy , ngoài mạnh trong yếu.
Tiểu Lan lo lắng  :
“Em… thật sự  chứ?”
“Em .”  đưa tay lau mặt, mới phát hiện ngón tay dính đầy nước mắt lạnh lẽo.
“Ổn đến mức  thể  hơn nữa.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trương Viễn thở hổn hển xông , lắp bắp hỏi:
“Bà… bà  …   em  thương ?”
Áo tang ca-rô     ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là vội vã chạy đến.
 lắc đầu, đưa tay gạt mồ hôi nơi trán :
“Không ,  chuyện kết thúc .”
 nhón chân, khẽ ôm lấy .
“Cảm ơn …  cho em  tự do.”
Trương Viễn lập tức đỏ bừng vành tai, luống cuống  yên tại chỗ.
Tiểu Lan thì nín , bất ngờ chỉ tay  cửa sổ:
“Nhìn kìa!”
Bên bờ Vong Xuyên, hoa U Minh nở rộ thành từng mảng lớn.
Từ khi thành hồn phách tới giờ,  đầu tiên  mới  tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc chỉ thuộc về âm ty .
 nắm tay Tiểu Lan, khoác tay Trương Viễn.
Trong lòng  còn là sự sợ hãi từng ngày từng giờ, mà là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng vững chắc.
Tương lai, hãy tự do bước   con đường hoa.
Những ngày tháng  , vẫn còn chờ ở phía .
(Hết  văn)