"Ăn cơm xong     ? Nhà  còn  bánh đậu xanh mới  sáng nay,  ngọt lắm,  mịn,    thích ăn ?"
"Ai   thích ăn?"
Thiếu niên cãi, nhưng tai  đỏ lên.
"Ta thích ăn, Phù Quang thích ăn, chỉ    thích thôi ?"
Không  vì , mắt   ướt.
Nói   ,  cũng từng mang họ Tống,  vốn nên giống Ngụy Đồng, lớn lên trong cảnh giàu sang phú quý, hằng ngày  thiếu niên vui vẻ.
Là nhà họ Tống thiếu nợ .
Về đến nhà, những hạt giống   trồng trong vườn nhỏ  nảy mầm, xanh um một vùng.
Rau mùi   thể ăn,  dọn cá, Phù Quang ngắt rau mùi, còn đào vài cây hành nhỏ  rửa trong sân.
Yến Ôn   ghế nhỏ lật xem chữ  mới , miệng   ngừng  chuyện với Phù Quang về câu chuyện mới .
Trời  xanh, mây  thấp, tầng tầng lớp lớp ép lên tường viện thấp bé, cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên đuôi tóc thiếu niên,  bay tà áo.
Khói từ ống khói từng đợt từng đợt bay xa  thấy, nhưng cuối cùng vẫn vô tình dính đầy  thiếu niên.
Hắn trông cũng như một thiếu niên  chút mùi khói lửa nhân gian.
Bạch vân thương cẩu*,  cũng   bạn của riêng , từ xuân đến đông, náo nhiệt qua ngày.
(*) Bạch vân thương cẩu: Mây trắng biến thành chó xanh. Ý  việc đời biến hóa vô thường
Có khi   mua gạo mua bột,  giao kinh thư mới chép, luôn gặp Yến Ôn.
Thiếu niên dần cao hơn, vai rộng , chân cũng  dài,  vác cái túi nặng nhọc,   thể dễ dàng xách bằng một tay.
Chúng   cạnh ,    gì, nhưng  chăm chú    chuyện phiếm.
Chúng  cùng  chữ,  vẽ   thiên phú, mùa đông  nhờ  vẽ một bức "Thị thị như ý" theo cây hồng già ngoài sân.
Phù Quang  một bức tranh tuyết mùa đông,  vẽ xong,  lấy quả hồng  mứt cho  ăn.
Hắn   thi Hương,  và Phù Quang tiễn , thiếu niên  ít khi , nhưng khi  và Phù Quang  hết những lời chúc  ,  nhắc  những lời dặn dò của lão thái thái và cha , thiếu niên mới .
Trong đôi mắt nhạt cũng nhuốm đầy ấm áp, bảo chúng  về nhà đợi .
Năm đó  mười hai,  mười sáu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đêm   giường,  vì Yến Ôn mà rơi lệ.
Hắn học giỏi,   chữ,  vẽ tranh, thơ từ cũng thành thạo, còn  đàn, đánh cờ với phụ   từng thua.
Hắn tính cách lạnh lùng, đối đãi  khác chân thành lễ phép,   đôi mắt đào hoa đen thẫm, đuôi mắt tự nhiên vương bảy phần phong tình.
Hắn  như ,  , là vì  tự thấy   xứng với .
Điều khó khăn nhất  thế gian , là đột nhiên nhận   thích một , khó khăn hơn nữa là nhận    xứng với  .
Ngụy Đồng , Yến Ôn chỉ tham gia một  hội thơ,  nổi danh kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua/chuong-13.html.]
Kinh thành khắp nơi đều  cô nương hỏi thăm về , con gái nhỏ của Hộ Quốc tướng quân Hứa Nghênh Ca, vì tìm  mà đến Quốc Tử Giám.
Tử Chi phong lưu, danh động kinh thành, chính là  .
Cha  ,   tài kinh bang tế thế,  khi thi Điện thí, đạt trạng nguyên hoặc thám hoa là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ta hy vọng  thật , nhưng   quá .
 
Đêm đó  đau bụng  chịu nổi,  đầu tiên đến kỳ nguyệt sự.
Ngày hôm   thoải mái,   suốt một ngày, Phù Quang  thấy , liền chạy đến nhà  xem.
Nghe   đến kỳ nguyệt sự, liền chạy về tìm Ô Mụ mụ.
Trước khi trời tối, Ô mụ mụ mang một bát trứng gà đường đỏ cho  ăn,  bộ dạng ,  nhịn   vuốt vuốt đầu .
"Con gái  , thật khổ."
Nước mắt  vốn  kìm nén, nhưng  tự chủ  mà rơi xuống như mưa.
Mẹ  vì tên hôn quân đó mà bỏ rơi , bà theo   chết, nhưng  từng nghĩ  sẽ sống thế nào.
Có lẽ bà ,  cha một lòng một  với bà, bà  cầu xin, cha nhất định sẽ đối xử với  như con ruột, bà nắm chắc lòng chân thành của cha, nhưng   từng để tâm.
Mẹ   xa như , nhưng cha  chỉ thích bà.
Ta nghĩ tình yêu thật là thứ hại , một khi  dính , liền quên mất bản   là ai.
 hiện tại,  cũng  thích một .
Ô Mụ mụ thấy  , dỗ dành mãi  , liền ôm   lòng.
Vòng tay  rộng, nhưng vô cùng ấm áp.
Khi  chết,   mới  thể ghi nhớ,   còn nhớ rõ hình dáng của bà.
Chớp mắt  nhiều năm trôi qua,   lớn .
Bởi vì  đau bụng, cha mời đại phu, đại phu kê đơn thuốc,   cung hàn,  khi kỳ nguyệt sự qua, cần  uống thuốc điều dưỡng cơ thể.
Cha  khom lưng  mái hiên đặt bếp nhỏ nấu thuốc, mùi thuốc lan tỏa, cả sân đầy mùi đắng.
Ta cầm ghế nhỏ  cạnh cha.
"Con gái của   lớn ."
Cha cầm quạt chầm chậm quạt lửa, trời  tối đen, những ngôi  lấp lánh treo  bầu trời.
"Cha ơi, tại    thích  con đến ? Thích bà  vất vả như thế,   thích  khác?"
Ta ngẩng đầu  trời,     khi c.h.ế.t sẽ biến thành ngôi   trời,   chắc chắn là ngôi  xa nhất, vì bà luôn dễ dàng bỏ rơi  và cha.
"Năm đó cha đỗ thám hoa, ông ngoại con dẫn một đám gia đinh  bảng bắt rể, bắt cha về nhà,  con khi đó  tròn mười sáu,  trong sân, tay cầm một quả cầu thêu tròn vo ném  tay cha.
Ông ngoại con là võ tướng,  con từ nhỏ theo ông học võ, tay  mạnh, cha  quả cầu ném cho loạng choạng.
Mẹ con  chê bai,  tươi rói, bà   vô cùng,  như ánh mặt trời rực rỡ, ai  thể  thích?