***
 
Về nhà  kể  những lời của Hứa Nghênh Ca với cha, cha cau mày lắc đầu.
 
"Nhà họ Hứa nuôi nàng đến gần hai mươi tuổi vẫn  gả,   nàng là con gái duy nhất,  nàng mất khi sinh nàng, bà nội nhà họ Hứa đích  nuôi dạy,  thương yêu nàng.
 
Hứa Đình  hiếu thuận với ,  nắm giữ phần lớn binh quyền của Đại Hạ, lời của Hứa Nghênh Ca chắc chắn  ý nghĩa sâu xa."
 
Nghĩ mãi cũng  ,   đến Tết, Thanh minh, nhiều việc vụn vặt.
 
Nhận  thư từ biên thành của Yến Ôn, chỉ vài dòng ngắn ngủi, đại ý là  chuyện đều .
 
Đường xa thế , nhận  mấy lời cũng là khó khăn.
 
Nghe  Phù Quang  thai, bà nội  yên tâm,  liền sai  đưa bà đến Quỳnh Châu.
 
Bà nội nếu   ngoài  , e là sẽ suy sụp.
 
Bà mong cháu trai một ngày đạt  vinh quang báo thù cho nhà họ Yến,  lo lắng chiến trường đao kiếm vô tình.
 
 đời khó lưỡng ,  cách nào khác?
 
  nhớ Yến Ôn, nhớ  nhiều,  nhiều.
 
Ta cũng  sợ, nhưng  dám , cũng   chỗ để .
 
Mùa hè năm  hai mươi tuổi, mặt trời như than nóng trong lò,  nướng chín .
 
Cha tan triều về nhà, mặt mày âu lo,  hỏi chuyện gì, ông  Yến Ôn chắc gặp chuyện .
 
Cụ thể thế nào ông cũng  rõ, chỉ  hôm nay trong triều vì chuyện biên thành mà tranh cãi.
 
Cuộc chiến dự định kết thúc  tháng ba  kéo dài, bộ Hộ  cung cấp  quân lương, Hoàng thượng  cách chức điều tra Ngụy thượng thư.
 
Ta một đêm  ngủ, hôm  đến bộ Binh tìm Ngụy Đồng.
 
Ngụy thượng thư   cách chức   còn  , chỉ  khi tìm thấy , mặt   đổi sắc, nhưng vẫn ho.
 
Ta     biên thành, hỏi    nào quen  giỏi võ .
 
Hắn gật đầu,  ngăn cản .
 
"Nếu thuận lợi, Ngụy lão tướng quân ba tháng  thể kết thúc chiến sự về triều, nhưng giờ  tháng bảy, hai quân vẫn giằng co, chắc chắn  lý do."
 
"Đường    xa xôi, ngươi nhớ cẩn thận."
 
Hắn dẫn  đến gặp một cặp  ,  định trả tiền đặt cọc nhưng   cho, giành lấy trả.
 
Gió  một chút,  cùng   ở đầu phố,  vẫn  hì hì  , :
 
"Chờ ngươi trở về, nhất định  mời  uống một chén rượu."
 
Sau đó   lưng , trời nóng thế , mồ hôi thấm ướt lưng áo.
 
"Ngụy Đồng, chờ  trở về, nhất định mời ngươi một bữa thật ngon."
 
Hắn  đầu  , ánh chiều tà vàng rực,  như ẩn  trong đó, mắt mày ấm áp dịu dàng,  : "Được."
 
Hắn   "", nhưng rốt cuộc   giữ lời.
Giống như  bao  chia tay khác,  nghĩ đó chỉ là một  bình thường.
 
 hóa  đó  là  cuối cùng, khi  gặp  ,   thể  với  nữa.
 
Ta hối hận  bao, ít nhất, ít nhất cũng nên  một câu "bảo trọng" với  ngày hôm đó.
 
Thuở nhỏ  mất , vì còn nhỏ nên  cảm thấy gì nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua/chuong-25.html.]
 
Chỉ thiếu  một  mà thôi! Chỉ thiếu  một , nhưng   cha.
 
Sau   mất  bạn , mất  Yến Ôn, mới thấy rõ sự vô thường của cuộc đời, mới hiểu   tất cả các cuộc chia ly đều  thể gặp .
 
Có thể  một buổi sáng  hoàng hôn  bình thường,  đó   lưng, nhưng  bao giờ trở .
 
Người sống đau đớn  bao, nhưng    chẳng  gì.
 
Có  vì chẳng  gì, nên lúc , thậm chí    đầu   một ?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
  sống, lúc đó cũng  thể  lâu cái bóng lưng dần xa.
 
Đau đớn  bao, tiếc nuối  bao?
 
Đau cũng thế, tiếc nuối cũng thế,  rốt cuộc  trở .
 
***
 
Ta để Kiều Kiều ,  với bà nội rằng    xa, bà  hỏi,  lẽ bà  đoán , chỉ gõ mõ mạnh hơn.
 
Cha , nhưng  ngăn , ông   ngăn .
 
Khi  đến biên thành  là đầu thu, gió thổi cuốn cát vàng mù mịt.
 
Xa xa  thấy bóng , ban ngày dân chúng cũng đóng cửa  .
 
Nếu  thấy tận mắt, ai mà tưởng tượng  chiến tranh tàn khốc thế nào.
 
Những cha  mất con, con cái mất cha , bi thương điên cuồng, những  vợ khỏa  chạy  phố.
 
Ta  dám  nhiều, chỉ cần  thêm một chút, nỗi đau lớn lao đó sẽ   phát điên.
 
 chiến tranh vẫn tiếp diễn.
 
Phải tốn nhiều công sức  mới hỏi  tin tức của Yến Ôn,  dẫn một vạn quân  khỏi thành,  năm ngày  mà   tin tức.
 
Ra khỏi biên thành là chiến trường,  chỉ  thể đợi.
 
Lại vài ngày nữa, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về.
 
 Yến Ôn và Xuân Sinh  trở về,  cầu xin đến chỗ  Ngụy lão tướng quân.
 
Lão tướng quân tóc trắng xóa, chỉ lắc đầu   phái  tìm mấy ngày, e rằng lành ít dữ nhiều.
 
Hắn tự xin dẫn một vạn quân  đánh bất ngờ, nay một  cũng  về.
 
Ta hỏi rõ chỗ của Yến Ôn, dẫn theo cặp   thuê   khỏi thành.
 
Trong núi xác biển máu, tìm suốt một ngày một đêm.
 
Cây trường thương Yến Ôn dùng là do Ngụy lão tướng quân ban tặng, cây thương đó cắm sâu  sườn núi.
 
Mũi đỏ bay phấp phới trong cát vàng mênh mông,  mắt  đau,  cuối cùng  tìm thấy họ.
 
Ta tìm thấy Yến Ôn và Xuân Sinh đang hấp hối, thậm chí  dám  kỹ, chỉ cùng cặp   cắn răng cõng họ về biên thành.
 
Cho đến khi đại quân khải  về triều, họ vẫn  tỉnh .
 
Đại phu trong nhà đến  , họ vẫn  tỉnh.
 
Người  tỉnh cũng đành, nhà   cấm quân vây kín.
 
Cha  cũng    triều, đại phu   , thuốc men cũng  .
 
"Cha ơi,   thế ?"