Yến Ôn cúi đầu,   chậu đồng, cẩn thận rửa vết mực  ngón tay.
 
"Tỷ tỷ, ngươi  định  ?"
 
Xuân Sinh cũng hỏi, nhưng   như Yến Ôn, luôn trầm  như núi.
 
Hắn cuối cùng vẫn còn trẻ, bước tới nắm chặt cổ tay , nắm  chặt,  mặt rõ ràng là ba phần  tin, bốn phần giận dữ.
 
"Xuân Sinh,   đưa cha và A Nguyên  ngoài biên ải,    thấy cảnh sa mạc cô quạnh, sông dài hoàng hôn,  khi  còn  thể gặp  ngươi một , tỷ tỷ  vui mừng. Đợi   , chỉ mong ngươi   con cháu đầy đàn, vô ưu vô lo sống những ngày tháng an nhàn."
 
Ta đưa tay nắm lấy tay Xuân Sinh, như xưa lắc lắc.
 
Ít nhất là Xuân Sinh, ít nhất là khi  lo lắng vẫn gọi  một tiếng tỷ tỷ, như ,   nuôi  uổng công.
 
"Ngươi rõ ràng  , ngươi  sẽ chọn cho  một cô nương xinh  dịu dàng và kiên nhẫn, đợi  lấy vợ cũng  phân nhà, sẽ cùng sống vui vẻ..."
 
"Xuân Sinh, ngươi  mà, tỷ tỷ bây giờ   ."
 
Ta cố gắng kìm nén nước mắt,      , chỉ là  thể   nữa.
 
Ta là   còn chỗ về, cũng   dũng khí để đối mặt, chỉ  thể trốn tránh.
 
Ta  sống, chỉ  thể trốn tránh, trốn đến một nơi  bao giờ gặp  Yến Ôn nữa, khi đêm về giấc mộng tỉnh , dù nước mắt ướt đẫm gối cũng  còn ý định  tìm , cách xa ngàn núi vạn sông,  tìm, cũng  thể tìm .
 
Một ngày nào đó,  sẽ quên , trở thành một Thường Thu Thời khác.
 
"Đã   ,  ngày đó  ? Ngươi chẳng  luôn như  ? Muốn  gì thì ,   thì vứt bỏ. Lấy ba nghìn lượng bạc ."
 
Yến Ôn  , mắt  phủ đầy băng sương và lưỡi kiếm.
 
Rất nhanh  đó  một  quản gia mang ngân phiếu đến, Yến Ôn nhận lấy, tự tay đưa cho .
 
"Mong rằng đây là  cuối cùng  gặp ngươi."
 
Ta cúi đầu nhận lấy ngân phiếu, nhẹ nhàng đáp "Vâng".
 
Yến Ôn,   quên , như  từng  .
 
Như  và cha  từng dọn  con ngõ sâu thẳm đó, như   từng hái trái mơ  cành, như   từng  ý định  chiếm hữu .
 
Như   từng yêu một  trai tên là Yến Ôn.
 
Ta về đến nhà, chỉ cảm thấy bệnh càng nặng hơn,   giường mơ mơ màng màng, cha gọi  dậy uống thuốc thì  uống, gọi  ăn cháo thì  ăn.
 
Ta   hôm nay là ngày gì, chỉ thấy A Nguyên cúi đầu  bên giường   thành tiếng.
 
Ta bảo cha đưa nàng , sợ lây bệnh cho nàng.
 
Nàng  bắt cha hứa chắc rằng   c.h.ế.t mới chịu rời .
 
Ta  trời  tối, ngoài cửa sổ  mưa, tí tách tí tách, thật là buồn bã.
 
Ta mở mắt  màn xanh  cũ,  nghĩ gì cả, cũng  dám nghĩ.
 
***
Cửa sổ  đẩy nhẹ nhàng,     đến, chắc là trộm?
 
Nhà  giá trị nhất chính là ba nghìn lượng ngân phiếu  mang về ban ngày, giờ đang  đè  gối.
 
Ta  gọi ,  sợ  kinh động cha và A Nguyên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua/chuong-29.html.]
"Nhìn trúng gì thì lấy ! Chỉ cần nhẹ nhàng chút, đừng  cha  và con nhỏ sợ hãi."
 
Ta  bằng giọng khàn khàn.
 
Dù  mấy ngày nữa cũng , đường dài đằng đẵng,  thể mang  cái gì?
 
Chỉ là tên trộm  động tĩnh gì,  khó chịu, hít hít mũi  trở .
 
"Ngươi   cảm lạnh ? Sao khớp nào cũng đau? Ta đau như , mà   ai để ."
 
Ta  bóng  mờ mờ  cửa sổ .
 
"Nếu ngươi định cướp sắc thì thôi ! Ngươi xem  thế , vốn  tầm thường, giờ  bệnh nặng gần chết, chắc ngươi cũng  hứng thú,  là  thế  ngươi khó lấy đồ? Trên bàn trang điểm của  còn vài món trang sức, là thứ đáng giá nhất trong nhà đấy."
 
Ta  trở ,  lưng về phía , chầm chậm nhắm mắt.
"Ta  đau,  đau."
 
Ta thì thầm.
 
Người đó liền  động tĩnh,   vội vàng, từ từ bước đến và cuối cùng dừng  bên giường.
 
Chẳng lẽ    ba nghìn lượng ngân phiếu  gối của  ? Ta vốn nghĩ  lấy trang sức  sẽ .
 
Mũi   thông, nhưng vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
 
Đây là uống rượu để lấy can đảm mới  ngoài,  vẻ vẫn là tay mơ.
 
Có lẽ  chỉ cần mở miệng,  sẽ sợ đến mức    gì.
 
Màn giường  vén lên,    mang theo  ẩm nặng nề.
 
 , ngoài trời đang mưa,  đến đây trong cơn mưa.
 
Ta nghĩ chắc  bệnh đến lú lẫn ,  cảm thấy một tên trộm cũng thật  dễ dàng, quên mất rằng vì tiền   thể g.i.ế.c .
 
Ta cảm nhận   thở  từ từ tiến gần, tay mò mẫm  chăn xem  thứ gì  thể  vũ khí .
 
Giường sạch sẽ quá, ngoài gối chỉ  một chiếc chăn.
 
Tim  đập nhanh, khi  càng tới gần,  nâng khuỷu tay đập  ngoài, nhưng   dễ dàng khống chế.
 
Hắn phát  một tiếng   nhỏ, vì  dựa  lòng ,  ngửi thấy mùi long não   , giọng  cũng quen thuộc.
 
"Yến Ôn!"
 
Ta kinh ngạc kêu lên,  đầu .
 
Hắn ẩn trong bóng tối, nhưng  , đó chính là .
 
Hắn   gì, chỉ  bên giường ôm  từ phía , cánh tay  siết chặt   lòng.
 
Lâu ,  nhẹ nhàng đặt trán lên vai .
 
Ngày xưa khi  mệt mỏi mà   ,  cũng  như .
 
Mùi rượu càng nồng hơn.
 
Hắn say  ? Đường đường là Đại tư mã của một quốc gia,  say rượu  lén trèo cửa sổ  phòng một quả phụ ?
 
Hắn từ khi nào   thói quen ?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^