Mặt trời từ từ lên, chiếu sáng khuôn mặt điềm tĩnh của , giờ  ,  thật sự  sống động.
 
“Dương Dương, Lễ bộ Thượng thư Lý đại nhân năm nay  sáu mươi hai tuổi, lão nhân gia hài hước lắm,  tài giỏi, lời  như gấm thêu hoa. Nghe  khi còn trẻ là mỹ nam tử nổi tiếng ở Giang Đông, nhưng Lý phu nhân    chữ, tổ tiên  nông. Lý Thượng thư thích rượu, thỉnh thoảng  say trong tửu lầu, phu nhân xách chày cán bột  tìm. Thấy phu nhân, Lý Thượng thư lập tức tỉnh rượu. Cả đời Lý Thượng thư chỉ  một  phu nhân,    ông cưới  bà vợ hung dữ,  hưởng  phúc, nhưng   ghen tị. Được   yêu đuổi từ lúc tóc xanh đến lúc bạc đầu,    vui chứ?”
 
Hắn  đầu  , khóe miệng , tuấn tú, nghiêm túc.
 
"Nàng đoán  yêu nàng là gì ?
 
Là sự bình thường  những trận gió mưa?
 
Hắn thèm khát, chẳng qua chỉ là sự bình thường mà  khác dễ dàng  .
 
55
 
Chúng  ở  Huệ Châu hai ngày, ngày thứ ba lên xe ngựa  kinh thành, chỉ bảy ngày là tới.
 
Ta và Yến Ôn ngày đêm bên , như trở  ngày xưa, hận  thể lúc nào cũng quấn quýt  rời.
Hắn vẫn ít  và giỏi lắng ,  vẫn   nhiều, những điều tưởng chừng  bao giờ  thể  , những nỗi đau,  ngờ dễ dàng thốt lên.
 
Những điều đó giống như câu chuyện của  khác,  chỉ là một  quan sát, chỉ đau một  thôi mà!
 
Nỗi đau  thể  , còn gì là đau?
 
Sau bao vòng , cuối cùng chúng    đến với .
 
Yến Ôn  còn sống ở tiểu viện cũ của chúng ,   một phủ Tư Mã  lớn, sân vườn sâu thẳm, nô bộc đông đảo, trông thì náo nhiệt nhưng  lạnh lẽo.
 
Với tính cách của Yến Ôn,  tuyệt   như , chắc là do lão phu nhân, bà   khác thấy nhà họ Yến hôm nay thịnh vượng hơn xưa, chỉ là    ,  thể  .
 
Nói gì   suối vàng, cũng chỉ là cái cớ của  sống! Một đống xương trắng, cuối cùng cũng thành một nắm bụi tan biến, còn  gì nữa?
 
Người già,   nhiều chấp niệm mà chúng   hiểu.
 
Như lão phu nhân, phủ Tư Mã dù phồn hoa đến , bà vẫn ăn chay niệm Phật cả ngày, sống tiết kiệm vô cùng.
 
Tất cả đều để cho  ngoài xem, bà và Yến Ôn, vẫn là hai bà cháu cô đơn trong tiểu viện cũ.
 
Cha và A Nguyên đến   ba ngày, ở trong tiểu viện cũ của nhà .
 
Ngõ vẫn là ngõ cũ, bóng cây lốm đốm,  qua  thưa thớt, con ch.ó nhà Trương bà bà đầu ngõ vẫn dữ dằn, nhưng   là con ngày xưa nữa.
 
Nhiều  vẫn còn, chỉ là tóc  bạc, nhiều  cũng  còn nữa.
 
Thế sự vô thường, khi  và cha dọn đến đây,  bao giờ nghĩ sẽ rời , ai ngờ,     là bao năm tháng?
 
Viện trông như   chăm sóc thường xuyên,  hề suy tàn theo thời gian, trong sân còn trồng một cây quế mới,  thành bóng râm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
Chăn nệm phơi khô mềm mại, cha và A Nguyên  dạo phố  về.
 
Cánh cửa nối liền nhà  và nhà Yến Ôn vẫn còn, chỉ là khóa chặt,  leo đầy dây leo xanh biếc.
 
Ta chuyển ghế  sân phơi nắng,   vì , bỗng cảm thấy về nhà thật .
 
Thì  chỉ  nơi , mới luôn là nhà của !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua/chuong-35.html.]
 
Hoàng hôn, Yến Ôn và Xuân Sinh đến, cha bày một bàn rượu thịt trong sân uống với họ,  ngờ họ bao năm nay tửu lượng tăng,  say   là cha.
 
‘Tử Kỳ, ngươi đừng phụ lòng A Thời nhà , bà ngươi cảm thấy ủy khuất, nhưng A Thời nhà  cũng ủy khuất lắm, nó   với ai đây?’
 
Cha lẩm bẩm, Yến Ôn và Xuân Sinh dìu ông  nghỉ.
 
Ta dọn dẹp bàn,  pha  mới.
 
Họ  ngoài, học    mái hiên.
 
‘A tỷ...’
 
‘Ừ?’
 
‘A tỷ về     nhà.’
 
‘Phủ Tư Mã   nhà của ngươi ? Yến Ôn   với ngươi?’
 
Xuân Sinh cúi đầu, bối rối  Yến Ôn,   .
 
Xuân Sinh  lớn,   thể như ngày xưa xoa đầu , giờ chỉ  thể vỗ vai .
 
‘Ngốc ạ, A tỷ đều hiểu.’
 
‘ , nơi nào  A tỷ ngươi, nơi đó là nhà của ngươi.’
 
Yến Ôn  xong, Xuân Sinh mím môi .
 
Bình thường  ít ,  lẽ do theo Yến Ôn lâu, học  mười phần vẻ lạnh lùng của Yến Ôn.
 
56
 
Ngày hôm , Xuân Sinh đến đón ,  Yến Ôn   đến gặp lão phu nhân.
 
Đêm qua A Nguyên hỏi    sắp lấy chồng ? Hỏi  Yến Ôn   là cha nàng ?
 
Ta  đợi  đến phủ Tư Mã  về  cho nàng , nhưng  một điều nàng  nhớ, dù khi nào,  vẫn là  nàng.
 
Khi  , A Nguyên  ở cửa,  giống hệt Ngụy Đồng.
 
Nàng đuổi theo Xuân Sinh gọi , hỏi khi nào   đến.
 
Thân thiết như thể Xuân Sinh  trông nàng lớn lên , đứa trẻ nhỏ,   nhiều suy nghĩ nhỏ, nàng đang sợ, sợ   cần nàng nữa.
 
Phủ Tư Mã phồn hoa  đếm xuể, nơi lão phu nhân gặp  là một tiểu Phật đường.
 
Trong phòng bày một chiếc bàn,  bàn vẫn là tượng Phật cũ,  đất hai tấm bồ đoàn, lão phu nhân yên tĩnh   bồ đoàn,  gõ mõ, cũng  niệm kinh, bà đang  chăm chăm  tượng Phật.
 
Tóc bà  bạc trắng,  so với  càng gầy hơn, lưng vốn thẳng giờ   còng.
 
Lão phu nhân thực sự  già.
 
Người hầu vẫn là Ô mụ mụ, Ô mụ mụ cũng già, nhưng tinh thần  , thấy Yến Ôn mang  về là , miệng bà mở mở khép khép   nên lời, chỉ vỗ đùi một cái  chạy, miệng gọi tên Kiều Kiều.