Khương Nguyệt Trì chui lòng : “Em thể thẳng với cô là em đang ngủ giường của Giáo sư Felix mà cô ngày đêm nhung nhớ chứ?”
“Ồ?” Anh vuốt cằm cô như thể đang đùa giỡn thú cưng, “ mong em thế đấy.”
“Sẽ thôi, đợi đến khi họ quên gần hết .”
Khương Nguyệt Trì lưng về phía để mặc quần áo: “Anh hôm nay sẽ đưa em một nơi , mấy giờ thì ?”
Anh chậm rãi ngáp một cái: “Quên mất, lẽ là tám giờ, cũng thể là chín giờ.”
Khương Nguyệt Trì đồng hồ, mười hai giờ !
“Anh còn dậy , muộn đó.”
Anh quan tâm: “Muộn thì muộn, đến thì ai dám bắt đầu .”
Khương Nguyệt Trì: “…”
Anh dậy, kéo cô về lòng: “Nằm với thêm một lát nữa.”
“A!” Cô bất mãn kêu lên, “Em mới mặc xong quần áo!”
Bản muộn , cứ thế giằng co cho đến tối.
Felix khi thỏa mãn, thong thả mặc áo sơ mi và quần tây.
Quần áo của là hàng hiệu cao cấp đặt may riêng, ghét trùng đồ với khác.
Khi đồ, Khương Nguyệt Trì tự giác tránh . vẫn kìm mà đầu một cái.
Felix rõ ràng đang lưng về phía cô, nhưng vẫn thể nhận ngay khi cô , một tay đeo khuy măng sét: “Không ai cấm em , cần lén lút.”
Khương Nguyệt Trì theo bản năng phản bác: “Em trộm .”
“Ồ?” Anh nhạt xoay , “Không trộm , em trộm ai?”
Khương Nguyệt Trì thường xuyên cảm giác , đáng lẽ khi chọn chuyên ngành đại học, cô nên chọn ngành diễn xuất.
Vì cô quả thật năng khiếu ở mảng .
Cô mím môi, cúi đầu, tai cô đỏ bừng đúng lúc. Mũi chân cô khẽ đá đá tấm thảm đất một cách tự nhiên.
Cô từng giá của tấm thảm , thậm chí còn ảo tưởng rằng, đợi Felix nhà thì sẽ treo nó lên trang web đồ cũ để bán .
Felix sẽ phát hiện .
Trong mắt cô, tấm thảm giá trời đó, đối với mà , khác gì chiếc giẻ lau bàn rẻ tiền.
Cuối cùng kế hoạch tự nhiên thực hiện, vì cô cảm thấy trộm cắp là nên.
Sau một loạt hành động nhỏ mượt mà , cô tự cho rằng diễn , nhưng phía vẫn tiếng Felix.
Trong lòng cô sợ hãi, chẳng lẽ thấu ?
Cô ngước mắt, đúng lúc chạm ánh mắt đang sang.
Sâu thẳm, thể thấu.
Cả trái tim Khương Nguyệt Trì đều thắt . Hỏng , cô đánh giá quá cao diễn xuất của , cũng đánh giá thấp chỉ IQ của .
Cô bắt đầu dùng mũi chân đá thảm, chỉ là là hành động tự phát của cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-pha-le/chuong-19.html.]
Là sự bối rối và bất an.
Một lúc , trở động tác , ngón tay thon dài quấn một bên cà vạt, thuần thục thắt một nút Windsor, xương ngón tay nhẹ nhàng đẩy lên.
Làm xong tất cả những điều , về phía cô: “Mặc dù diễn xuất của em phần vụng về, nhưng em chịu khó dành tâm tư cho vẫn là . Alice, em thích em nhất điểm gì ?”
Cô mím môi, đỏ mặt vì hổ: “Điểm gì?”
“Không an phận.” Ngón tay vuốt ve môi cô, cứ thế lấn sâu bên trong. Anh cảm nhận ngón tay khoang miệng ấm nóng của cô bao bọc, cô tự giác, lưỡi cô quấn lấy.
Giọng trở nên khàn khàn: “Ngay từ đầu tiên gặp em, em đang nghĩ gì.”
Cô sững sờ.
Vậy, cô cố ý va ly rượu vang đó, cố ý quyến rũ ?
Răng cô kiểm soát khép , đúng lúc cắn ngón tay đang khám phá khoang miệng cô của .
Anh khẽ “hít” một tiếng, lông mày nhíu .
Khương Nguyệt Trì định xin , xin , đau .
, rút ngón tay , dùng miệng hôn cô: “Sướng quá. Cắn thêm vài cái nữa .”
Anh đưa lưỡi .
Khương Nguyệt Trì im lặng một lát.
Trong lòng thầm mắng biến thái, quả nhiên bọn Tây chơi bời ghê gớm.
Cô thật sự cắn lưỡi như mong , lực mạnh.
“Hít!” Lần tiếng kêu lớn hơn lúc nãy nhiều, đó biến thành tiếng thở dốc nặng nề.
Anh vội vàng cởi bỏ bộ quần áo mặc chỉnh tề: “Làm thêm nữa .”
Khương Nguyệt Trì trong chiếc xe Lincoln kéo dài mơ màng. Trước mặt bày đầy rượu vang và đồ ngọt.
Tấm chắn hạ xuống từ lâu, chia khoang thành hai thế giới riêng biệt với ghế lái.
Khương Nguyệt Trì lơ mơ, đau nhức.
Mỗi khi đến lúc cô bắt đầu tính toán thời gian về nước.
Vẫn còn một năm.
Thật sự vẫn còn một năm.
“Đến .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thấy cô vẻ buồn ngủ, Felix quấy rầy cô. Mà đợi đến khi xe dừng hẳn mới gọi cô dậy.
Khương Nguyệt Trì mở đôi mắt ngái ngủ, kéo rèm xe ngoài.
Trời tối đen, nhưng bên ngoài sáng như ban ngày.
Những tòa nhà cao tầng xa hoa và ánh đèn chói lóa. Tạo nên một thế giới xa hoa trụy lạc.
Cô sững sờ, đây là ?
Mãi đến khi bước , cô mới ngỡ ngàng nhận .
Thật sự là sòng bạc.