Cô cầm bằng nghiệp bước xuống sân khấu, ánh mắt chính xác sai lệch về phía Felix đang ở hàng ghế đầu.
Rõ ràng cũng coi trọng ngày hôm nay, bộ vest là loại ba mảnh chỉnh tề chút tì vết. Lúc đang tựa lưng ghế, đôi chân dài bắt chéo. Cùng với những xung quanh, vỗ tay một cách lơ đãng. động tác vỗ tay của qua loa.
Khương Nguyệt Trì thêm một nữa.
Quần tây đen hợp với .
Anh thậm chí còn đeo ghim cài cà vạt, ánh đèn tỏa thứ ánh sáng mâu thuẫn lạnh lẽo dịu dàng.
Giống hệt lúc .
Trong vẻ lạnh lùng ẩn chứa sự dịu dàng.
Thật mâu thuẫn.
Khương Nguyệt Trì nhún vai, thể thấu .
Cô đặc biệt chụp nhiều ảnh, định đợi trời tối gửi cho bà nội, chia sẻ niềm vui nghiệp.
Bây giờ dám gửi, cô sợ phiền bà nội nghỉ ngơi.
Người già ngủ ít dễ thức giấc, khó ngủ .
Điện thoại vang lên một tiếng, là một mệnh lệnh ngắn gọn.
— Lại đây.
Tin nhắn cô trả lời, ai mà Giáo sư Felix đáng kính tức giận .
Tin nhắn tất nhiên dám tuân theo.
Khương Nguyệt Trì tìm thấy tầng ở, hớn hở chạy vọt tới, ôm từ phía .
Hôm nay cô quả thực giống một nàng công chúa bước từ sách cổ tích, đồng thời cũng là một nàng công chúa hoạt bát tràn đầy sức sống.
Cô đương nhiên vui mừng, nghiệp viên mãn, uổng phí mấy năm cô ở nơi đất khách quê .
Felix mới châm một điếu thuốc, kịp đề phòng cô lao va mạnh.
Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay , cũng thấy đau, chỉ khinh bỉ phủi tàn thuốc .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“ còn tưởng cô định ‘hậu nhập’ chứ.”
Cô cũng chịu kém cạnh: “Nếu mà ‘công cụ’ thể ‘hậu nhập’ , nhất định sẽ chút do dự.”
Anh dập tắt điếu thuốc, tiện tay đặt sang một bên, rảnh tay trêu đùa cằm cô.
Anh rũ mắt lạnh: “Vậy .”
“ đùa thôi.” Cô đưa tay ôm lấy eo , ngoan ngoãn như một con mèo cưng: “ chỉ tò mò, cảm giác đó là gì thôi.”
Khương Nguyệt Trì vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Felix.
Anh châm một điếu thuốc nữa.
Tại trường học , phận của dường như biến trở thành Giáo sư Felix.
Anh ung dung thong thả bắt đầu giảng giải cho cô học trò cũ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-pha-le/chuong-84.html.]
“Lúc đầu sẽ căng, đó là cảm giác chật chội đến nghẹt thở, nóng, bỏng rát, cũng ...”
Khương Nguyệt Trì dùng sức bịt tai , nữa: “Đủ .”
Anh hút một thuốc, ánh mắt rơi bộ lễ phục cử nhân của cô. Liên tưởng đến sự hớn hở của cô ban nãy, thực hiểu lắm.
“Chỉ là nghiệp thôi mà, vui đến ?”
Khương Nguyệt Trì chỉnh chiếc mũ cử nhân đầu: “Đương nhiên vui chứ, bây giờ đường đường chính chính là một trưởng thành .”
Cô đắc ý, nhào lòng , vùi cả khuôn mặt n.g.ự.c .
Nửa câu cô .
— Cuối cùng cũng thể về nhà .
Felix hôm nay hiếm khi chiều theo cô, mặc cho cô dùng cơ n.g.ự.c của “sữa rửa mặt”.
Cứ cọ xát qua lớp quần áo mãi nửa buổi.
Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên oán trách một lúc, hôm nay mặc nhiều đồ thế.
Anh cợt: “Nếu cô , ngại cởi sạch ở đây .”
Cô lập tức lắc đầu, giống hệt một con mèo con giữ đồ ăn: “Người qua đông thế , nếu khác thấy thì ?”
Quả là một câu trả lời ngờ tới. Anh còn nghĩ cô sẽ đỏ mặt tía tai vì câu của chứ.
Felix đương nhiên thể nhận dạo gần đây cô bạo dạn hơn nhiều.
Bất kể là hành vi cử chỉ lời . Anh hiểu những đổi đến từ .
vạch trần trực tiếp, như thật vô vị.
Anh chỉ chậm rãi đưa tay véo má cô: “Có cần luyện cho nó to hơn một chút nữa ?”
“Không cần , như đủ .” Khương Nguyệt Trì : “Anh bận công việc, nếu dùng thời gian nghỉ ngơi để tập gym, em sẽ đau lòng đấy.”
Felix sự giả dối hiện rõ trong mắt cô, đến mức bây giờ che giấu cũng thừa thãi , rõ ràng mặt cô bốn chữ.
— đang lừa .
“Vậy .” Anh lơ đãng xoa xoa phần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Khương Nguyệt Trì chuyện với Miranda qua điện thoại, đó xe của Felix đón .
Cô mở cửa xe ghế phụ, thấy ghế đặt một bó hoa lớn, cùng với một hộp quà gói tinh xảo.
Hôm nay cô thật sự vui. Felix đến tham dự lễ nghiệp của cô cô vui, nhận quà nghiệp cũng cô vui.
“Là tặng cho ?”
Đối với câu hỏi rõ ràng mà vẫn hỏi của cô, Felix phủ nhận với giọng điệu nhạt nhẽo: “Là rác chuẩn mang vứt.”
Cô đương nhiên tin, tấm thiệp đó rõ ràng còn bằng tiếng Anh chúc cô nghiệp thuận lợi, tiền đồ xán lạn.
Cô nhận nét chữ , là do chính tay Felix .
Cũng chút bất ngờ.
Cô hộp quà: “ thể mở ngay bây giờ ?”