Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:13:34
Lượt xem: 236
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tri Chương khoảnh khắc ngỡ rằng nhầm.
Giết Lý Khang Thuận?
Lý Khang Thuận là con trai của Lý Tư Châu. Nếu chết, sự hòa bình mong manh giữa U Châu và Tư Châu hiện tại chắc chắn sẽ phá vỡ.
Lúc mà xé rách mặt với Tư Châu, thiên hạ sẽ quân U Châu ?
Sắc mặt Hoắc Tri Chương lúc đỏ lúc trắng.
Hoắc Đình Sơn đôi mắt nhướng lên, lập tức giải thích, mà nhàn nhã thưởng thức biểu cảm đổi của nhi tử.
Sau khi sắc mặt biến đổi đủ vòng, Hoắc Tri Chương nghiến răng :
“Con lĩnh mệnh. Phụ , bao giờ xuống gặp Diêm Vương?”
“Chưa hỏi lý do dám ?” Hoắc Đình Sơn khẽ một tiếng.
Hoắc Tri Chương ấp úng: “Quyết định của phụ chắc chắn là đúng.”
Hoắc Đình Sơn nhạt: “Không quyết định nào mãi mãi đúng. Thời gian sẽ đôi mắt của những sáng suốt dần trở nên mờ đục. Thánh Văn Đế của Đại Sở lúc trẻ chẳng là một vị quân vương minh ? Người từng yêu dân như con, vì dân mà tạo phúc. Đến cuối đời chẳng cũng trở thành kẻ vắt kiệt từng đồng, tiêu xài như cát bụi ?”
Hoắc Tri Chương lập tức : “Phụ , vẫn đến tuổi già.”
Hoắc Đình Sơn đáp ngay: “Ta tất nhiên còn già.” Rồi ánh mắt thoáng lộ vẻ khinh thường, tiếp:
“Ta đứa con ngu ngốc như ngươi? Những thứ cần học học, chỉ học cái tính vụng về của Hùng Mậu. Cái đầu đặt cổ chỉ để cảnh, chẳng xoay chuyển một chút.”
“Phụ , con …” Hoắc Tri Chương mặt đỏ bừng, bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng:
“Phụ , vì đột ngột g.i.ế.t Lý Khang Thuận? Tình thế hiện tại, nếu động , chúng chắc chắn sẽ Tư Châu nổi giận.”
Hoắc Đình Sơn sắc mặt dịu một chút.
Hắn kể một việc qua, trong khi sắc mặt Hoắc Tri Chương đổi rõ rệt, kế hoạch tiếp theo:
“…Mẫu của con khéo léo dẫn dụ Trang phu nhân đưa con trai cùng. Nếu gì bất ngờ, sẽ vệ đội trưởng bảo vệ phía Tư Châu. Lần , con bí mật bám theo.”
Hoắc Đình Sơn trầm giọng:
“Trên đường về, hoặc tại trang viên, chắc chắn sẽ ‘binh lính Kinh Châu’ tập kích. Trong hỗn loạn, chúng sẽ đổi . Ta sẽ sắp xếp một đội ‘quân Kinh Châu’ khác, thực hiện màn đổi quân giữa chốn hỗn loạn chúng.”
Lý Khiếu Thiên kết nối với Trường An, chắc chắn dám và cũng thể hợp tác với Châu Mục Kinh Châu Tòng Lục Kỳ. Vì , đội quân Kinh Châu chắc chắn là giả, do Tư Châu cải trang.
Chúng thể giả quân Kinh Châu, thì U Châu chúng cũng thể.
Lý Khiếu Thiên kế hoạch lộ, cảm thấy áp lực, nên khả năng sẽ tay đường đến. Dù trang viên cũng là nơi thích hợp để hành động.
Chỉ cần chúng hành động , ví dụ đường , là thể đoạt lợi thế.
“Phụ , tay thì dễ, nhưng đó để thu xếp thỏa? Lần Tư Châu chắc chắn tổn thất, nhưng nếu đội vệ binh của trở về mà mất mát chút nào, chẳng quá bất thường ? Chúng sẽ nghi ngờ.” Hoắc Tri Chương cau mày.
bảo để của chôn cùng Tư Châu, .
Hoắc Đình Sơn sẵn đối sách:
“Trên đường đến biên cương, sai âm thầm thu thập vài t.h.i t.h.ể cao lớn ở bãi tha ma. Đến lúc đó thể dùng những t.h.i t.h.ể để thế.”
Hiện tại đang đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh. Thêm đó, chúng thể dùng diêm tiêu chế tạo băng đá bất cứ lúc nào. Thực cũng chẳng cần quá cầu kỳ, chỉ cần t.h.i t.h.ể mặc y phục của quân U Châu là đủ.
Họ thể tùy tiện chọn một nữ nhân để giả mạo phu nhân của , cớ gì thể lấy độc trị độc? Dù thì t.h.i t.h.ể cũng , phía U Châu của bọn họ cũng “ chết”.
Nếu Tư Châu thừa nhận, lẽ còn sẽ lớn tiếng cho rằng chuyện điểm khả nghi. Không cả, phía U Châu chỉ cần một mực khẳng định là hành vi của Kinh Châu. Nếu đẩy xa hơn, thể quân Tư Châu cố tình gây chuyện, đó chất vấn ý đồ của đối phương thật sự trong sạch .
Hai cha con ngoài doanh trướng hứng gió lạnh suốt hai khắc. Dưới ánh lửa bập bùng, dung mạo của họ trở nên mờ nhạt.
"Con lĩnh mệnh, nhất định phụ sự kỳ vọng của phụ ." Hoắc Tri Chương nghiêm giọng đáp.
Hoắc Đình Sơn thêm gì, xoay trở về trướng.
Gần cửa trướng đặt một lò than, bước , Hoắc Đình Sơn lập tức cảm nhận ấm. Ánh sáng mờ mờ của minh châu tỏa khắp nơi, xa đó, một mỹ phụ giường mềm, tay đang nghịch vài viên minh châu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Oanh đầu :
"Đã dặn dò xong việc với Tri Chương ?"
Hoắc Đình Sơn gật đầu, đó :
"Phu nhân, ngày mai nàng phái một binh sĩ đến doanh trại Tư Châu, với Trang phu nhân rằng nàng đồng ý cùng bà thưởng hoa."
Bùi Oanh thấy thần sắc bình thản, kế hoạch, liền hỏi:
"Vậy ngài định thế nào đó?"
Hoắc Đình Sơn kể qua loa kế hoạch, nhưng giấu chuyện giao cho Hoắc Tri Chương g.i.ế.t Lý Khang Thuận.
Bùi Oanh lập tức hiểu .
Hóa diễn một màn "đen ăn đen".
"Được, ngày mai sẽ với binh sĩ." Bùi Oanh gật đầu.
Hoắc Đình Sơn tháo túi tiền thắt lưng, treo lên giá bên cạnh:
"Phu nhân chỉ cần đồng ý, về cần mặt nữa."
Bùi Oanh nhíu mày. Lời qua như rằng ngày mai nàng cần đồng hành cùng Trang Mạn Hương:
"Ta mặt thì thành ?"
"Sao thành?" Hoắc Đình Sơn tháo đai lưng:
"Ra tay đường , lúc đến trang viên, bà sẽ cơ hội gặp nàng."
Thao Dang
Bùi Oanh cảm thấy cách :
"Xe ngựa xuất phát từ trong quân, đường nhất định sẽ nhập đoàn. Với tính cách của Trang phu nhân, bà nhất định sẽ trò chuyện cùng , chừng còn lên xe của ."
Những ngày gần đây, tướng lĩnh hai quân thường xuyên cùng dùng bữa, qua vài , Trang Mạn Hương càng thêm “ thiết” với nàng.
"Trong quân giỏi bắt chước giọng , đến lúc đó để giả phu nhân." Hoắc Đình Sơn cởi ngoại bào.
Bùi Oanh sững .
Người giỏi bắt chước giọng ? Quả nhiên trong quân của nhân tài như nấm.
"Hoắc Đình Sơn, thấy tự thì hơn. Người giỏi bắt chước chỉ giống giọng , nhưng rốt cuộc là . Nếu Trang phu nhân ban đầu kiên quyết gặp mặt , cuối cùng gặp , bà chắc chắn sẽ sinh nghi. Một khi nghi ngờ, chừng chuyến sẽ hủy. Khó khăn lắm mới tạo thế trận địch ngoài sáng, trong tối, nếu kinh động kẻ địch, tìm cơ hội như e rằng sẽ khó." Bùi Oanh khẽ.
Nàng ít, nhưng chỉ nhấc mắt nàng, lạnh nhạt đáp hai chữ:
"Không ."
Bùi Oanh sự từ chối dứt khoát của nghẹn lời, một lúc mới bình tĩnh :
“Vì ?”
“Có binh sĩ tinh thông khẩu kỹ là đủ , chuyến cần đến phu nhân.” Hoắc Đình Sơn leo lên giường mềm.
“Hoắc Đình Sơn, ngài đừng coi thường nữ nhân.” Bùi Oanh cau mày.
Hoắc Đình Sơn bất đắc dĩ đáp:
“Phu nhân, từng coi thường nàng, chỉ là chuyến nguy hiểm, nàng cần thiết đích mạo hiểm.”
Bùi Oanh nhẹ nhàng :
“Ta ngài coi thường , mà là bảo ngài đừng coi thường Trang phu nhân. Con rể bà ngài c.h.ặ.t một cánh tay, ruột của con rể cũng c.h.ế.t tay ngài. Thế nhưng, dù như , bà vẫn thể vui vẻ với chúng , đủ thấy bà phụ nữ bình thường. Loại tâm tư chắc chắn thâm sâu hơn khác, từ góc độ của bà mà , bà nhất định chuyến vẹn sơ sót.”
Hoắc Đình Sơn đáp.
Bùi Oanh tiếp tục :
“Ngài sắp xếp mai phục trong tối, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Chuyến Hoắc Tri Chương cũng sẽ cùng, ngài yên tâm để binh sĩ hộ tống , chẳng lẽ ngay cả nhi tử ruột cũng tin?”
Bùi Oanh vốn tưởng xong câu sẽ giãn mày, nào ngờ dứt lời, mặt lộ vẻ khó chịu.
“Ý ngài là gì?” Bùi Oanh ngạc nhiên hỏi.
“Thằng nhóc Hoắc Tri Chương giống , đôi khi ngớ ngẩn đến phát bực. Dù nó theo trong tối, cũng yên tâm.” Hoắc Đình Sơn day day ấn đường, “Phu nhân, để suy nghĩ thêm.”
Bùi Oanh xuống, tự kéo chăn đắp kín :
“Ngài đừng nghĩ nhiều, chúng chiếm thế thượng phong, chắc chắn thể thành công. Lui một bước mà , dù giữa đường xảy vấn đề, nhưng ngài nơi động thủ, thể tính thời gian, nếu quá giờ thấy trở về, ngài cứ mang đến tìm là .”
Hoắc Đình Sơn thấy nàng nhắm mắt, liền tiện tay cất viên minh châu đen túi lụa.
Ánh sáng trong trướng lặng tắt.
Một lúc , Hoắc Đình Sơn cũng xuống, tiện tay kéo bên cạnh lòng.
Lò sưởi lăn xa chăn, Bùi Oanh vươn chân tìm, thấy liền rụt chân , áp sát chân chân Hoắc Đình Sơn để sưởi ấm.
Một đêm thoáng qua, ánh nắng buổi sớm dần xua tan bóng tối bầu trời.
Bùi Oanh sai vệ binh truyền tin .
Hai bên đều ý, nhanh chóng nhất trí, định giờ xuất phát giờ Tỵ ngày mai. Dự tính đến giờ Ngọ sẽ đến trang viên, ngắm hoa dùng bữa trưa, đó về.
Sau bữa trưa, Bùi Oanh với Hoắc Đình Sơn:
“Ta hẹn thời gian với Trang phu nhân.”
Hoắc Đình Sơn lấy từ trong tay áo một con d.a.o nhỏ, lưỡi d.a.o chỉ dài bằng một bàn tay, vỏ và chuôi đều bằng bạc, nhỏ gọn tinh xảo:
“Con d.a.o nhẹ, nàng cầm theo để phòng . Phu nhân, cử Trần Nguyên theo hộ tống nàng. Hắn ứng biến , tinh thông nhiều loại binh khí.”
Bùi Oanh vui vẻ:
“Được.”
Một ngày nữa vội vã trôi qua, đến ngày xuất hành, Bùi Oanh dậy sớm. Dùng xong bữa sáng đơn giản, nàng lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-119.html.]
Mạnh Linh Nhi thấy Bùi Oanh lên xe, tim bất giác đập nhanh hơn, liên tục :
“Mẫu , con cũng .”
“Linh Nhi , ngoan ngoãn ở trong doanh, mẫu sẽ về giờ Ngọ.” Bùi Oanh dịu dàng với con gái.
Mạnh Linh Nhi nài nỉ:
“Mẫu , dẫn con cùng .”
Bùi Oanh lắc đầu:
“Linh Nhi, mẫu sẽ về nhanh thôi.”
Mạnh Linh Nhi cắn môi.
Kế hoạch chuyến nàng , nhưng nàng hiểu rõ mâu thuẫn giữa U Châu và Tư Châu thể điều hòa. Dẫu đó trong vài buổi tiệc lửa trại, vị Trang phu nhân từng công khai nhắc đến chuyện cũ, còn nữ nhi chuẩn tái giá, hiện đang xem mắt hôn phu mới, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó khả năng hòa giải oán hận bằng một nụ xóa bỏ ân thù.
Mạnh Linh Nhi về phía Trần Nguyên, lặng im một thoáng, lên tiếng:
“Tiểu thư cứ an tâm, sẽ đưa chủ mẫu trở về mà tổn hại một sợi tóc.”
Không thêm lời nào với con gái, Bùi Oanh liền dặn phu xe Hoa Đại Giang khởi hành.
Rất nhanh, xe ngựa của nàng xa.
Hoắc Đình Sơn liếc cô nương vẻ mặt đầy lo lắng, trầm giọng :
“Mẫu của ngươi sẽ gặp chuyện gì.”
---
Không lâu khi Bùi Oanh rời khỏi quân doanh U Châu, dẫn theo đội vệ binh, đoàn xe của nàng gặp đoàn xe của Trang Mạn Hương.
“Bùi phu nhân dùng bữa sáng ?” Trang Mạn Hương chủ động vén rèm xe lên.
Bùi Oanh đáp rằng dùng, hỏi ngược đối phương.
Trang Mạn Hương liếc rèm xe phía đối diện vẫn buông xuống, ánh mắt híp :
“Bùi phu nhân, một vật tặng nàng.”
Nói xong, Trang Mạn Hương bước xuống xe, về phía xe ngựa của Bùi Oanh.
Phu xe Hoa Đại Giang nhanh chóng quét mắt qua đội vệ binh của đối phương, thấy động tĩnh gì, về phía Trang phu nhân, chỉ thấy trong tay bà cầm một chiếc hộp bạc nhỏ hơn bàn tay.
Hoa Đại Giang vội xuống xe:
“Trang phu nhân, để giúp ngài đưa lên.”
Trang Mạn Hương mỉm xua tay:
“Đồ nhỏ của nữ nhân, phiền ngươi .”
Lời khiến Hoa Đại Giang khó xử, đành cầu cứu ánh mắt về phía Trần Nguyên.
lúc đó, rèm xe vén lên, lộ gương mặt diễm lệ của mỹ phụ nhân bên trong:
“Trang phu nhân đồ tặng ? Thật tiện, hôm nay xuất môn quá vội, bên gì đáp lễ.”
Thấy rõ dung mạo của Bùi Oanh trong xe, nụ của Trang Mạn Hương càng sâu hơn.
Bà lên xe, chỉ bên cạnh cửa sổ xe, đưa chiếc hộp bạc nhỏ cho Bùi Oanh:
“Không vật gì quý giá, chỉ là một hộp đựng hương liệu mà thôi. Hương liệu hữu ích trong việc an thần, nghĩ Bùi phu nhân sẽ dùng .”
Bùi Oanh nhận lấy chiếc hộp bạc:
“Đa tạ ngài, từ khi theo quân, thường cảm thấy khó ngủ. Tối nay về sẽ thử xem.”
Tặng xong chiếc hộp bạc, Trang Mạn Hương trở xe ngựa của .
Đoàn xe tiếp tục hành trình.
Trang Mạn Hương nhắc đến trang viên , cách quân doanh xa cũng gần, xe ngựa mất một canh giờ là tới. Vùng biên giới giữa Tư Châu và Kinh Châu địa hình nhiều núi, xe ngựa quan đạo nhanh .
Bùi Oanh âm thầm tính toán thời gian.
Kế hoạch là tay đường tới trang viên, nhưng thời cơ tuyệt đối thể là khi rời khỏi quân doanh, nếu đến lúc đó kịp rút lui gặp nguy.
Ít nhất qua nửa đoạn đường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa canh giờ , Bùi Oanh vô thức siết c.h.ặ.t khăn tay.
Vũ Nam Nhiên, đối diện nàng, nhẹ giọng trấn an:
“Phu nhân chớ sợ, lấy tính mạng đảm bảo sẽ bảo vệ nàng chu .”
Từ Trường An lưu đày đến U Châu, chặng đường vô cùng gian khổ, nàng lúc đến gần như kiệt quệ. Nếu nhờ cơ duyên gặp Hoắc U Châu che chở, thì hai duy nhất của nàng còn, thể sống yên như hiện tại.
Bùi Oanh hít sâu một :
“Ta tin Tri Chương. Hơn nữa, khi khởi hành, xe ngựa gia cố thêm một lượt. Lần chắc sẽ .”
Lời dứt, bên ngoài đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn.
Tiếng quát tháo vang dội, xen lẫn tiếng thét đau đớn, trong chớp mắt cả đoàn xe chìm trong cảnh binh hoang mã loạn.
Tim Bùi Oanh chợt đập lỡ một nhịp.
Đến !
Trần Nguyên cất cao giọng:
“Bảo vệ chủ mẫu!”
Lần đến trang viên là do Trang Mạn Hương khởi xướng, nhi tử bà , Lý Khang Thuận, dẫn đội hộ tống. Phía U Châu chỉ Trần Nguyên, thoạt như thể Tư Châu đang chiếm lợi thế.
Lý Khang Thuận lúc ngơ ngác.
Người của bọn họ rõ ràng sắp xếp tại trang viên, bây giờ thành thế ?
Mũi tên mang theo tiếng rít sắc bén, vút một cái cắm phập n.g.ự.c một binh sĩ Tư Châu, m.á.u tươi lập tức phun .
Đồng tử của Lý Khang Thuận co rút .
Ý định hành động lập tức tiêu tan.
Những kẻ của bọn họ! Là U Châu Kinh Châu?
lúc , còn thời gian để suy nghĩ nhiều, liền lớn tiếng quát vệ binh bảo vệ xe ngựa của Trang Mạn Hương.
Hắn rút trường đao nghênh địch, đồng thời khóe mắt liếc qua phía quân U Châu xa, phát hiện bên đó cũng loạn thành một đoàn.
Ánh đao bóng kiếm đan xen, chiến đấu hỗn loạn.
Lý Khang Thuận thở phào một , xem của U Châu, hai bên thể cùng đối phó kẻ địch.
Thế nhưng, ngay khi chuẩn thu ánh , vô tình trông thấy một cảnh khiến chấn động.
Nhóm tập kích quả thật cũng tấn công phía U Châu, hai bên đánh qua đánh , nhưng nếu quan sát kỹ, thực thể nhận .
Không ai tử vong!
Đừng là tử vong, thậm chí ai thương.
Còn phía quân Tư Châu bọn họ, những mũi tên ngầm đều nhằm thẳng về phía , chỉ trong chốc lát ít binh sĩ gục ngã.
Lý Khang Thuận trừng mắt, gần như nổ tung:
“Là U Châu…”
Vừa mới thốt ba chữ, một mũi tên dài mang theo sức mạnh kinh thiên động địa lao tới, bất ngờ xuyên thẳng n.g.ự.c .
Lý Khang Thuận lưng ngựa chấn động, lực đạo của mũi tên kéo rơi xuống đất, m.á.u từ miệng ộc thành dòng.
Bên trong xe ngựa, Trang Mạn Hương động tĩnh bên ngoài, trong lòng bất an, rốt cuộc nhịn vén rèm lên . lúc chứng kiến cảnh Lý Khang Thuận ngã ngựa, m.á.u me đầy .
Đôi mắt bà co thành một điểm nhỏ, thét lên:
“Con !”
Không còn tâm trí mà yên trong xe ngựa, Trang Mạn Hương hoảng sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng xuống xe.
Không xa, Hoắc Tri Chương trong lốt quân Kinh Châu hạ cung tên xuống, nhanh chóng b.ắ.n tiếp vài mũi nữa, chính xác hạ gục thêm mấy binh sĩ Tư Châu.
Phía Tư Châu nhận thấy tình hình bất , một tên đầu mục vệ binh dám chần chừ, vội đưa Trang Mạn Hương trở xe ngựa. Quay đầu thấy Lý Khang Thuận trợn trừng mắt đó, hiển nhiên còn thở, y cắn răng, đành đưa cả Lý Khang Thuận lên xe, đó lệnh cho binh sĩ đánh rút, bảo vệ xe ngựa về.
Trần Nguyên sang Hoa Đại Giang, cần nhiều, đối phương lập tức hiểu ý.
Trần Hiệu úy cưỡi ngựa nhanh chóng về quân doanh .
“Trên đường gặp kẻ khả nghi, lập tức trừ khử.” Trần Nguyên trầm giọng dặn.
Hoa Đại Giang gật đầu.
---
Quân doanh.
Hoắc Đình Sơn đang cùng Lý Khiếu Thiên bàn bạc kế hoạch cho những ngày tới. Hai đối diện , trong chủ trướng khói bốc lên lượn lờ, bầu khí khá hòa hợp.
“Lộc cộc lộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa.
“Đại tướng quân!” Một vội vã bước :
“Chủ mẫu đường tập kích!”
Người trở về là Hoa Đại Giang Hoắc Đình Sơn, ánh mắt giao , nam nhân án thư lập tức hiểu rõ.
Sự việc thành.