Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:03:32
Lượt xem: 259

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn chính là vị phu quân thứ hai?

Hoắc Đình Sơn thoáng vẻ nghi hoặc, nhưng qua ánh mắt, nhận Bùi Oanh dối. Sắc mặt chút dịu , nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Đã là vị phu quân thứ hai, tại

“Phu nhân khi thành hôn còn nhận trang sức của khác?” Hoắc Đình Sơn ngữ khí khó lường.

Bùi Oanh câu hỏi mà cảm thấy đầy nguy hiểm. Người chẳng lẽ đang âm thầm ghi sổ nợ nàng, đợi khi chiến sự kết thúc sẽ tìm nàng mà đòi ?

Không , một việc cần giải thích rõ ràng.

“Hoắc Đình Sơn, về chế độ hôn nhân, nơi vài điểm giống với Đại Sở, nhưng cũng những điểm khác.” Bùi Oanh nhẹ nhàng .

Hoắc Đình Sơn vẫn giữ nét mặt như cũ:

“Ồ? Ta cũng rõ hơn.”

Bùi Oanh cẩn thận chọn lời:

“Đại Sở khuyến khích nữ nhân tái giá, nơi ở cũng . hôn nhân là chuyện trang nghiêm, vì thế khi thành , một giai đoạn gọi là ‘giao du’. Trong giai đoạn , đôi bên trở thành bạn trai, bạn gái của . Có thể là do cha , hữu mai mối, hoặc tự gặp gỡ, nảy sinh tình cảm, đều . Đôi bên sẽ giao du một thời gian để tìm hiểu xem đối phương phù hợp để trở thành thê tử hoặc trượng phu của . Nếu cảm thấy phù hợp thì sẽ thành ; nếu , thì mỗi sẽ tìm đối tượng khác để giao du.”

Đại Sở, giống như thời Hán, khuyến khích nữ nhân tái giá, nhưng ủng hộ việc qua mai mối mà thành . Ngươi thể lấy chồng hai, ba, bốn, năm cũng , nhưng tự ý kết hôn mà mai mối.

Sự khác biệt trong quan niệm thực sự gây chấn động, Hoắc Đình Sơn ngạc nhiên vô cùng:

“Điều khác gì với thành ?”

Giao du một thời gian để xem xét đối phương phù hợp ?

Nơi nàng ở nếu thể như , ắt hẳn phong khí cởi mở hơn Đại Sở nhiều. Chỉ thôi thì thể điều gì? Chắc chắn thường xuyên qua , cùng , khi còn đàn ca hòa điệu nữa.

Bùi Oanh lựa chọn câu trả lời mang tính chính thức:

“Đương nhiên là khác biệt. Sau khi thành , đôi bên pháp luật bảo hộ, tài sản sẽ hòa chung thành một. Giai đoạn giao du thì như .”

Hoắc Đình Sơn chăm chú mặt. Trong ánh nến, dung nhan mỹ lệ của nàng trông thật dịu dàng, qua giống như một ngoan hiền.

khi đối diện với , tâm cơ của nàng tinh tế như ? Những việc nếu hỏi, nàng định ? Hắn mặt đổi sắc, tiếp tục hỏi:

Thao Dang

“Phu nhân khi thành bao nhiêu bạn trai? Nếu cộng cả và vị trượng phu mất , liệu đủ lập thành một đội ngũ ?”

Bùi Oanh đáp nhanh:

“Không nhiều, chỉ một .”

Hoắc Đình Sơn khẽ chậc lưỡi:

“Hóa vẫn là độc nhất vô nhị.”

Bùi Oanh: “…”

“Hoắc Đình Sơn, ngài đừng càn quấy vô lý ?” 

Bùi Oanh cảm thấy rõ ràng là kiếm chuyện vô cớ, “Quốc tình khác biệt, thể giống bề? Bên chuộng mối hôn nhân mù quáng, cũng ít hôn sự do cha sắp đặt. Nam nữ thường tìm hiểu , đó mới quyết định liệu cùng sống trọn đời .”

Bốn chữ cuối cùng khiến thái dương của Hoắc Đình Sơn giật mạnh hai cái.

Cùng đó sống trọn đời?

Nàng còn cùng ai sống trọn đời nữa chứ?!

Hoắc Đình Sơn giơ tay ấn lên mi tâm, cố gắng áp chế cơn cuộn trào trong lòng, cất tiếng hỏi với vẻ điềm tĩnh nhưng đầy nguy hiểm: “Phu nhân cùng vị cố phu khi thành qua bao lâu?”

Bùi Oanh ngờ suy nghĩ của nhảy cóc nhanh như . Theo bản năng, nàng cảm thấy đây là một câu hỏi nên trả lời. nghĩ rằng, nếu còn bám mãi chuyện tình cũ của nàng thì vẫn hơn. Thế nên nàng cân nhắc nhiều đáp: “Một tháng.”

Nàng xong, lạnh một tiếng, giọng như nhát d.a.o cứa lòng: “Thời đại của phu nhân văn minh sáng suốt là thế, mà chỉ qua một tháng vội vàng thành sinh con. Có vì từng chiêm ngưỡng biển xanh mênh m.ô.n.g nên đó tất cả khe suối đều chẳng còn đáng bận tâm, cưới ai cũng như cưới, vì thế mới vội vàng gả cho vị cố phu họ Kiều ?”

Bùi Oanh nghẹn lời, đáp thế nào.

Trong lồng n.g.ự.c Hoắc Đình Sơn, một ngọn lửa cuồn cuộn bùng lên, thiêu đốt đến từng mạch máu, xương cốt, khiến như hun cháy thành than. Sát khí cách nào kìm nén mà tràn khắp .

Nàng coi trọng tiểu cô nương như thế, ban đầu cho rằng vị cố phu hẳn chiếm một vị trí nhỏ trong lòng nàng. hóa . Trước cố phu , còn một khác khiến nàng khắc cốt ghi tâm, mãi quên.

Nếu kẻ còn sống, nhất định sẽ khiến y chết!

Trong doanh trướng chìm tĩnh lặng, khí tựa như đông cứng, nặng nề thở nổi.

Bùi Oanh lén ngước mắt Hoắc Đình Sơn, ngờ bắt gặp ánh mắt . Đôi mắt đen sâu, tựa như cơn cuồng phong bão táp đang tích tụ, hệt như gương mặt sầm sì của lúc .

Bất đắc dĩ, Bùi Oanh : “Chuyện đó là hơn mười năm . Đã chia tay thì là chia tay. Hơn nữa, nay đến nơi , còn đường về, hà tất ngài chấp nhặt chuyện quá khứ của ?”

Hắn , mà như , chỉ hỏi tiếp: “Phu nhân và gặp thế nào?”

Bùi Oanh đối diện với ánh mắt . Người sắc mặt thật khó coi, giống như một bó lửa chỉ chực bùng cháy, hoặc một ngọn núi lửa sắp phun trào.

“Ta và là đồng môn.”

Hoắc Đình Sơn chẳng lấy gì bất ngờ. Nàng kiến thức rộng rãi, còn phu tử dạy học, hiển nhiên đó cũng từng qua nhiều sách vở, kết giao nhiều đồng môn cũng gì lạ.

tình đồng môn thuở thiếu thời, hừ.

Hắn hỏi: “Phu nhân quen bao lâu?”

Ngữ khí vẻ bình thản hơn, nhưng ánh mắt đen sâu của khiến Bùi Oanh càng thêm chắc chắn đây chính là dấu hiệu khi bão tố kéo đến.

Có lẽ hiện tại càng yên lặng, thì càng tính toán với nàng tàn nhẫn.

Hoắc Đình Sơn bao giờ tay đánh nữ nhân, nhưng sẽ phát điên giường. Nghĩ đến nàng một lời cùng Tri Chương đến huyện Bạch Quang, mỗi khi hồi tưởng đêm đó, nàng vẫn khỏi khiếp sợ và bất an.

Không thể để tiếp tục hỏi nữa.

"Hoắc Đinh Sơn, còn ngài thì ? Đừng chỉ về , chẳng ngài cũng một vợ quá cố ?" Nếu đào bới chuyện cũ, thì cùng bới, đừng chỉ nhắm nàng.

Hoắc Đình Sơn nhíu mày:

"Nàng đến Ninh thị? Có gì đáng về nàng ."

Bùi Oanh đôi mắt phượng khẽ mở to:

"Ninh, Ninh thị? Ngài lúc vẫn gọi nàng như thế ? Đừng với là ngài quên cả tên nàng ."

Dẫu rằng theo lề thói cũ, phụ nữ khi xuất giá thường gọi theo họ ghép với “thị,” nhưng dù vị nữ nhi nhà họ Ninh cũng là cố thê của . Người thể…

Hoắc Đình Sơn cau mày càng sâu, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thật sự cố gắng nhớ , nhưng thời gian quá lâu, hơn nữa, khi nàng còn sống, và nàng hầu như nhiều giao tiếp.

Năm mười sáu tuổi, cưới vợ. Lúc đó, mới bắt đầu thể hiện tài năng trong quân đội U Châu, vô vàn việc cần lo toan.

Một mặt, xây dựng thế lực của riêng trong quân ngũ, mặt khác ứng phó với sự kiểm tra từ bậc trưởng bối và các thành viên Hoắc gia. Khi đó, phương Bắc, quân Hung Nô cũng yên , liên tục ý đồ gây rối. Phụ mỗi bàn bạc cùng các mưu sĩ đều yêu cầu tham dự, khi các mưu sĩ rời hỏi ý kiến của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-134.html.]

Công việc chất chồng như núi, một khắc cũng dám lơ là, bận rộn đến mức nhiều khi ngủ trong quân doanh.

Phụ chỉ là con dòng chính, nhưng con thứ thì vài , thêm các đường dòng chính khác trong tộc đều như hổ rình mồi. Chỉ cần lộ chút yếu thế hoặc dấu hiệu ham chơi, nguồn lực vốn thuộc về chắc chắn sẽ chia bớt.

Hắn lệnh song cưới nữ nhi Ninh gia, là để duy trì huyết mạch và quản lý hậu viện.

Chỉ thế mà thôi.

Bình thường, chuyện gì để với nữ nhi Ninh gia, càng lý do gì để thảo luận lý tưởng áp lực mà đang đối mặt với một nữ nhân mù chữ.

Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Thê tử chỉ cần quản lý hậu viện, còn vinh quang và tiền đồ của dòng họ, tất cả đều do gánh vác.

Hoắc Đình Sơn trầm tư một lúc, vẻ chắc chắn, :

"Tên đầy đủ hình như là Ninh Tĩnh Tuyết, hoặc Ninh Ứng Tuyết."

Bùi Oanh biểu cảm phức tạp:

"Hoắc Đình Sơn, chân thành khuyên ngài, việc tuyệt đối để hai nhi tử của ngài ."

"Đừng là hai đứa nhi tử của , hiện giờ chúng cũng là con của nàng ."

Hoắc Đình Sơn bất mãn, dường như trọng tâm của ở chỗ khác.

Bùi Oanh: "..." Cạn lời.

"Ta nhắc đến cố thê của ngà, ngài cũng đừng khơi chuyện cũ của nữa, ?"

Bùi Oanh hít sâu một , giọng dịu xuống.

Hoắc Đình Sơn vẫn nhíu c.h.ặ.t chân mày. Không nhắc đến hình cao lớn như núi biển của , chỉ riêng gương mặt nghiêm nghị khiến đối diện e dè. Giờ đây, trầm mặc, gương mặt thêm phần dữ tợn, uy nghiêm bức .

Ánh mắt Bùi Oanh liếc thấy chiếc hộp gỗ án thư, đôi mắt nàng thoáng sáng lên. Nàng vội cầm chiếc hộp lên:

"Hoắc Đình Sơn, một món quà tặng ngài."

Hoắc Đình Sơn cúi đầu chiếc hộp. Chiếc hộp dài bằng cánh tay nhỏ nhắn của một nữ nhân, mặt buộc một dây lụa tạo thành hình chữ “thập,” còn thắt một nút hoa cầu kỳ, trông giống kiểu trang trí mà các cô nương yêu thích.

Hắn đưa tay nhận lấy.

Bùi Oanh nhẹ giọng vuốt theo ý:

“Ngài thật ? Ta bỏ ít công sức mới , là đặc biệt chuẩn cho ngài, hiện tại khác đều .”

Người đàn ông vẫn động đậy.

Bùi Oanh thở dài, định buông tay:

“Vậy thì thôi...”

Tay nàng kịp buông xuống, đế gỗ của chiếc hộp một bàn tay lớn vững vàng đỡ lấy.

“Lễ mà phu nhân tặng, từ khi nào nhận?” Hoắc Đình Sơn nhạo, “Huống hồ, những lúc phu nhân chịu bỏ tâm tư thế thật thấy nhiều.”

Lần đầu tiên chiếc túi thơm là do yêu cầu, cái đó tính.

Sau đó, nàng tự tay thêu chiếc túi thơm trúc xanh, nhưng những thứ đồ kiểu , nàng chỉ một . Ngoài túi thơm , còn ba chiếc quần lót của , đều là nàng may.

Ngoài túi thơm trúc xanh và ba chiếc quần , chẳng còn thứ gì nàng riêng cho nữa. Tính cả chiếc hộp hôm nay, đây mới là món thứ ba. Điều khiến Hoắc Đình Sơn cảm thấy thoải mái.

“Ngài thể mở xem, chắc chắn ngài sẽ thích.” Bùi Oanh thấy cầm mà động.

Không võ tướng nào thích kính viễn vọng, Bùi Oanh chắc chắn như .

Hoắc Đình Sơn đáp một tiếng, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, giơ tay tháo dải lụa buộc chiếc hộp.

Dải lụa đỏ nhẹ nhàng rơi xuống.

Hoắc Đình Sơn mở hộp .

Ánh sáng của minh châu bên cạnh chiếu xuống, chiếc ống gỗ dài phủ dầu bóng trở nên sáng lấp lánh. Ban đầu, Hoắc Đình Sơn hiểu :

“Phu nhân, đây là thứ gì?”

Một khúc gỗ dài?

Bùi Oanh mỉm , để tự xem.

Không nhận câu trả lời, Hoắc Đình Sơn lấy ống gỗ dài khỏi hộp. Không giống như gỗ thông thường tưởng tượng, chiếc ống gỗ nhẹ, như thể phần gỗ bên trong khoét rỗng.

Hắn cầm lên, xoay một lượt, khi thấy một đầu của ống gỗ khảm một mảnh kính trong suốt, thoáng ngẩn .

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, đàn ông nhanh chóng xoay chiếc ống gỗ về phía đầu còn , cũng thấy khảm một mảnh kính trong suốt tương tự. Hoắc Đình Sơn đột ngột ngẩng lên:

“Phu nhân, đây là kính viễn vọng ?”

“Là kính viễn vọng.” Bùi Oanh đáp, ánh mắt nàng lóe lên vẻ tinh nghịch.

“Dù thủy tinh phổ biến, nhưng phát hiện trong các hang động một tinh thể thủy ngọc đủ trong suốt, thể thế tạm thời. Ngài thử xem chiếc kính viễn vọng .”

Hoắc Đình Sơn đó chỉ dùng một tay cầm, nay là kính viễn vọng, liền cẩn thận dùng hai tay. Đôi tay vết sẹo của vuốt ve chiếc ống gỗ dài, đó tỉ mỉ xem xét phần khảm kính.

Hắn thoáng qua nhận , chiếc ống gỗ lắp ghép bằng mộng và chốt, mảnh kính trong suốt khảm bên trong, phần khung ống nhô đóng vai trò bảo vệ.

Người đàn ông sải bước dài, chần chừ đến bên cửa sổ doanh trướng. Hắn nghiên cứu qua kính viễn vọng, bây giờ chỉ dựa suy đoán của , liền đặt đầu nhỏ hơn của ống lên mắt.

Hắn nhắm mắt trái, chỉ dùng mắt để .

Cảnh vật ở xa dường như một bàn tay vô hình kéo gần. Hoắc Đình Sơn thấy lò lửa dùng để chiếu sáng trong quân doanh, thấy binh lính cầm trường kích qua, thậm chí thấy cả lính ngáp một cái.

Mọi chi tiết khuôn mặt đều hiện rõ mồn một.

Nhìn xa hơn nữa, thấy một đàn nhạn bay từ nam sang bắc bầu trời, ngay cả những chiếc lông vũ khẽ cong lên khi nhạn đập cánh cũng thể thấy rõ ràng.

Nếu gì kỳ lạ, lẽ chính là cảnh tượng qua chiếc kính đảo ngược.

Trời và đất đảo lộn, đổi vị trí.

Cảnh tượng thần kỳ như , đầu tiên thấy, nhất thời thể quen . Tuy nhiên, chút quen so với việc thể rõ cảnh vật ở xa thì chẳng đáng là gì.

Cầm kính viễn vọng ngắm hồi lâu, Hoắc Đình Sơn yêu thích rời, mãi một lúc mới miễn cưỡng buông kính xuống.

Khi đầu , Bùi Oanh rõ ràng cảm nhận trong ánh mắt nhiệt độ bừng sáng bất thường.

Không còn âm u, cũng còn sự lạnh nhạt đầy gai góc nữa.

“Thấu kính chế từ thủy ngọc, xem phu nhân quả thực tâm ý tương thông với , nếu cả hai chúng đều nghĩ đến thủy ngọc? Vật tuyệt, vô cùng thích.” Hoắc Đình Sơn vui vẻ.

Bùi Oanh phần lớn luôn giữ lời hứa, liền nhân cơ hội, vội vàng thêm: “Kính viễn vọng coi như là do chính tay chế tác, bọn họ đều . Ngài nhận lấy, đừng nhắc chuyện cũ nữa, ?”

Hoắc Đình Sơn khựng .

Loading...